“Pháp y Triệu.” Trình Phong đẩy cửa bước vào, gật đầu với pháy y Triệu trước mặt.
“Đến rồi à Tiểu Trình!” Pháp y Triệu cười với anh, ngay lập tức nhìn thấy Gia Dật đi đằng sau Trình Phong: “Đây là…”
“À, đây là cháu…” Trình Phong vừa mở miệng thì muốn nói đây là cháu gái bảo bối bên ngoại của cục trưởng Biện, nhưng bị Lưu Gia Dật chặn miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Gia Dật bước một bước về phía trước, nói với pháp y Triệu với giọng khách khí lễ độ: “Chào thầy Triệu, tôi là Lưu Gia Dật, là giáo viên chuyên ngành tâm lý học tội phạm của học viện J. Nhân thời gian được nghỉ, tới đây thu thập vụ án học thuật mẫu.” Nói xong còn không quên lén trừng mắt một cái với Trình Phong.
Trình Phong không buồn để ý đến cô, trong lòng nghĩ, lần này lại bày ra dáng vẻ thanh cao thế, lúc trước không phải cậy thanh danh ông cậu mà gây sự sao!
Pháp y Triệu nghe xong lời giới thiệu của Gia Dật, vừa cười vừa gật đầu: “Vậy chúng ta cũng coi như là một nửa đồng nghiệp rồi! Cô nghiên cứu động cơ phạm tội, tôi phụ trách tìm mánh lới phạm tội. Hiệu quả ngang nhau! Ha ha!”
“Pháp y Triệu, ông gọi tôi đến là đã tra được kết quả rồi à?” Trình Phong thấy một màn này của Lưu Gia Dật đã đạt được chút tán thưởng của pháp y Triệu, trong lòng có thứ gì đó không thoải mái, anh cũng không biết nữa. Bình thường cũng là người có lòng, tại sao cứ nhìn thấy cô gái này lại cảm thấy không vui? Trước mắt, anh chỉ muốn nhanh chóng vào vấn đề chính, để cô gái được nuông chiều này đối mặt với thi thể của Tư Mã Bình, sau đó dọa cô sợ mà thoái lui, vậy thì mục đích của bản thân coi như đã đạt được.
Quả nhiên, khi anh nhắc đến chuyện này, pháp y Triệu liền gạt tâm tình tán gẫu sang một bên, gật đầu với Trình Phong: “Tôi đã tiến hành kiểm tra thi thể của Tư Mã Bình rồi, nên mới gọi cậu tới nói chuyện một chút.”
“Có thể nhìn thi thể một chút không?” Trình Phong cố ý đưa ra yêu cầu nhìn thi thể.
Pháp y Triệu ngây ra một lúc, nhìn thoáng qua Gia Dật ở bên cạnh: “Được thì cũng được thôi, nhưng mà cô gái…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không sao!” Lưu Gia Dật đáp lại nhẹ bẫng: “Không cần phải quá cân nhắc đến tôi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc thường ngày của mọi người.”
Trình Phong khẽ cười thầm trong lòng, không cần cố nói lời hay ý đẹp, lát nữa xem ai bị dọa đến mức khóc cha khóc mẹ.
“Vậy được, vậy chúng ta sang bên này nói chuyện.” Pháp y Triệu thấy Gia Dật không sao cả thì cầm chìa khóa, dẫn bọn họ tới phòng giải phẫu pháp y. Trước khi bước vào, vẫn không quên trêu chọc Lưu Gia Dật: “Cô gái nhỏ, đã nói rồi thì lát nữa vào không được khóc nhé. Tôi già rồi, không giỏi dỗ người khác đâu. Nếu cô bị dọa đến bật khóc, thằng nhãi Trình Phong này lại có việc để làm rồi.”
Gia Dật dở khóc dở cười với lời của pháp y Triệu, thôi thì hết cách. Trời sinh đã là gương mặt baby này rồi, thời cấp 3 bị người ta nhầm là học sinh mới vào cấp 2, lên đại học thì người ta lại tưởng học sinh cấp 3. Lúc du học ở nước ngoài thì toàn bị bọn ngoại quốc cao kều nhầm thành trẻ con. Ngay cả khi đã đi làm, tình hình cũng chẳng có gì thay đổi. Nhớ ngày đầu tiên chính thức đi làm ở học viện J, ngồi xem tài liệu trong phòng làm việc của mình, có học sinh đến tìm giáo viên khác, sau khi được Gia Dật nhắc là người đó không có ở đây, còn không thèm đi, lại hỏi Gia Dật tới tấp: “Bình thường hình như không nhìn thấy em, là sinh viên năm nhất à? Thầy gọi em đến phụ giúp à?”
Bước vào phòng giải phẫu pháp y, nhìn thấy thi thể của Tư Mã Bình, Trình Phong có hơi thất vọng. Bởi vì, pháp y Triệu đúng là pháp y lão làng có kinh nghiệm phong phú, làm việc rất sạch sẽ gọn gàng. Mặc dù là phòng giải phẫu thi thể nhưng sau khi kiểm tra xong thì lập tức khâu lại rất ngay ngắn, cho nên không có cảnh máu me đầm đìa đầy kinh hãi, chỉ là một cái xác trắng bệch đã cứng ngắc, lạnh toát thôi.
Quay đầu nhìn Gia Dật, Trình Phong nhận thấy sắc mặt của cô đã tái hơn một chút so với lúc ở ngoài, hơn nữa còn dùng bàn tay che miệng. Trong lòng nghĩ, rốt cuộc thì bọn con gái vẫn là chúa nhát gan. Cho dù không có máu me kinh dị thì thi thể vẫn là thi thể. Xem ra là đã sợ rồi đây. Nhưng nhìn thấy Gia Dật trợn tròn mắt, nhìn trân trối vào thi thể của Tư Mã Bình, mặt trắng toát giống hệt nhau, trong lòng Trình Phong lại có cảm giác tội lỗi, không kìm lòng được mà tự trách mình. Cái đồ lớn đầu nhà ngươi, đường đường là nam nhi đại trượng phu, lại đi so đo với một cô gái!
“Cô… vẫn ổn chứ? Nếu sợ thì ra ngoài đợi đi, một lát nữa tôi trao đổi với pháp y Triệu xong sẽ kể lại tình hình cho cô.” Trình Phong nói với Lưu Gia Dật bằng giọng điệu hòa hoãn.
Ai mà ngờ được, Gia Dật nghe xong lời này thì ngây ra, dùng ánh mắt ngây ngốc đánh giá Trình Phong một lượt: “Tôi có nói là tôi sợ à?”
“Mặt thì tái, miệng thì che lại làm gì!” Cảm xúc cảm thông bỗng chốc biến thành lo thừa, Trình Phong có cảm giác đã bị người ta chơi xỏ.
“Lần trước, lúc tôi nhìn thấy Tư Mã Bình, anh ta còn sống nhăn, nháy mắt, gặp lại lần nữa đã biến thành một cái xác lạnh lẽo cứng nhắc. Anh nói xem, tôi có nên cảm thấy kinh ngạc không? Có pháp luật nào quy định chỉ khi sợ hãi, mặt mới trắng toát ra không?” Lưu Gia Dật hơi không chịu nổi lòng thù địch không đầu không đuôi của người đàn ông này dành cho mình, vì thế, lời nói với Trình Phong không hề mang giọng điệu ôn hòa lễ độ như với người khác.
Trình Phong được cô thông não cho một lượt, cảm thấy không biết nói gì mới tốt, chỉ đành khịt khịt mũi một tiếng, lựa chọn không thèm để ý đến.
Pháp y Triệu đứng một bên nghe miệng lưỡi trơn tru của hai người này với ánh mắt của người từng trải, đến khi cả hai không nói gì nữa mới lên tiếng: “Sau khi thi thể của Tư Mã Bình được đưa đến, tôi đã tiến hành giải phẫu kiểm tra. Thời gian tử vong vào khoảng 1 giờ đến