Ngày hôm sau là cuối tuần. Mặc dù Gia Dật đang trong kỳ nghỉ, ngày nào cũng là chủ nhật, nhưng Tích Minh ở nước Mỹ xa xôi vẫn đang vật lộn với học vị tiến sĩ, cho nên chỉ vào cuối tuần, anh mới có thời gian lên mạng call video với Gia Dật, tám chuyện một lúc.
Để nhìn thấy người trong lòng qua mạng, sáu giờ sáng ngày thứ bảy, tiếng chuông báo thức reo, Gia Dật hò dô ta dậy, phi như bay đi rửa mặt đánh răng, chải chuốt trang điểm, nửa tiếng sau đã ngồi ngay ngắn trước máy tính với tinh thần hăng hái.
Một lát sau, video call được kết nối, gương mặt của Tích Minh hiện lên trên màn hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tích Minh!” Đã một tuần không gặp rồi, Gia Dật nhìn thấy Tích Minh thì vui vẻ không chịu được, không kìm được lòng mà bắt đầu làm nũng: “Em nhớ anh lắm á!”
Tích Minh ở đầu kia cười cười với Gia Dật, vừa có chút nuông chiều vừa có hơi mỏi mệt: “Anh cũng nhớ em lắm. Ở nhà có ăn uống tử tế không đấy?”
“Có mà! Anh yên tâm. Không cần lần nào nhìn thấy em cũng nói câu này chứ, anh giống hệt bố em đó!” Gia Dật chu môi làm nũng.
Tích Minh đi guốc trong bụng cô: “Em ấy, có chết cũng không chịu xuống bếp, khai giảng rồi không thể ngày nào cũng chen chúc với học sinh ở căng-tin được. Bây giờ nghỉ hè rồi, chắc không húp mì sống qua ngày chứ? Trong mì ăn liền có chất bảo quản, ăn nhiều thì sau này thành xác ướp!”
Gia Dật cười đầy nghịch ngợm: “Thanh xuân ngưng đọng luôn, được đấy chứ! Hơn nữa á, thành xác ướp rồi thì sẽ là “Mummy” (1) của anh?! Vai vế được nâng lên luôn! Được đấy! Được đấy! He he!”
[(1)Từ xác ướp (mummy) viết gần giống từ mẹ (mommy) trong tiếng Anh - Chú thích của tác giả ]
Đang nói chuyện, điện thoại của Gia Dật đột nhiên rung lên, làm cô giật nảy mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao thế, Gia Dật?” Nhìn thấy Gia Dật đột nhiên vỗ ngực, Tích Minh cũng bị dọa theo, cứ nghĩ Gia Dật ở bên đó xảy ra chuyện gì.
“Không sao, không sao!” Gia Dật liến thoắng: “Là di động của em tự dưng rung lên, dọa cho em một trận. Em ra nghe điện thoại nhé, anh đợi em một chút!” Nói xong thì bỏ tai nghe xuống, rời khỏi máy tính, ấn nút nghe: “Alo, đại tiểu thư à, sáng sớm ngày ra đã gọi tôi, bà có chuyện gì đó?”
Người gọi điện đến là bạn thân lâu năm của Gia Dật – Lục Linh. Từ nhỏ đến lớn, Lục Linh là bạn thân nhất trong các mối quan hệ của Gia Dật. Ngoài việc cùng chung chí hướng ra, tính cách của Lục Linh mới là lý do khiến Gia Dật tán thưởng và ngưỡng mộ. Độc lập, thông minh, dường như lúc nào cũng là dáng vẻ lẳng lặng đứng ngoài quan sát, thực tế mà không lõi đời, đối xử với bạn bè cực kỳ nhiệt tình, nhưng nếu như ai dám chọc cô ấy thì rắc rối to. Nói tóm lại, là một cô gái giống hệt con mèo.
“Gia Dật à, lát nữa tôi tới tìm bà. Đi dạo phố với chị đây, rồi chị đây sẽ bao ăn, he he, thấy thế nào?” Đầu bên kia của điện thoại vang lên tiếng Lục Linh, giọng điệu nhẹ nhàng, lộ ra chút khảng khái.
“Biến biến biến, lại giả vờ là đại ca ở trước mặt tôi rồi đấy! Bà còn nhỏ hơn tôi mấy tháng tuổi nha, cứ thích bắt nạt tôi hoài!” Gia Dật cười, đùa lại: “Muốn đi dạo phố thì bà đi một mình đi, nay tôi không theo được đâu, he he.”
“Trời hỡi! Có phải bà ở nhà để nói lời yêu đương sến sẩm với cái tên họ Văn đó không?!” Trong điện thoại vang lên giọng xót thương của Lục Linh.
Gia Dật cười mỉm, mặt đỏ lên: “Biết rồi còn hỏi!”
“Ôi, tôi thật sự chả biết cái tên họ Văn đó có gì tốt, lại khiến bà để tâm như thế!”
“Linh Linh!” Gia Dật giở giọng năn nỉ: “Con người Tích Minh rất tốt đó, đợi anh ấy về nước, hai người thân nhau rồi thì bà sẽ biết thôi!”
“Vâng vâng vâng!” Lục Linh não ruột đáp: “Mỗi lần nhắc đến là bà lại nói tốt cho tên đàn ông đó hết cả nước bọt! Nhưng mà tôi phải nhắc bà nhớ, yêu xa không mơ mộng được đâu, bà vẫn nên đề phòng chút đi. Khoảng cách này là cả một vòng trái đất đấy, ai mà biết được ở bên Mỹ anh ta phong lưu đa tình như thế nào!”
“Biết rồi ạ!” Gia Dật dõng dạc đáp: “Vậy, nay tôi không dạo phố với bà được đâu, ngày mai thì sao?”
“Ngày mai à…” Lục Linh chần chừ một chút: “Ngày mai không được rồi, tôi có hẹn với người ta. Vậy, tìm cơ hội khác nhớ, dù sao bà vẫn đang nghỉ mà, còn khối thời gian! Nhớ lời tôi nói đó! Đừng làm cô gái ngốc! Để ý chút đi!”
“Được rồi được rồi, nghe lời bà hết đó! Thế tôi tắt điện thoại