Năm phút đồng hồ sau đó, Lục Tư Ngữ khoá kĩ cửa, xuống lầu đi tới bãi đậu xe, hai chiếc xe khác đều đã lái đi, chỉ có Tống Văn đang chờ cậu. Nhìn cậu ngồi vào ghế lái phụ, Tống Văn hỏi: "Tại sao lâu như vậy?"
Lục Tư Ngữ thấp giọng nói: "Tìm mất một lúc..."
"Đã khoá cửa chưa?"
"Ừm." Lục Tư Ngữ cúi đầu kéo đai an toàn.
"Cậu ở phía bên kia, tôi trực tiếp đưa cậu về nhà." Tống Văn thấy tinh thần cậu không quá tốt, liền cảm thấy chính mình đối người mới này có chút trách móc nặng nề, đưa cậu về nhà xem như bù đắp.
Lục Tư Ngữ mở miệng báo cái địa chỉ liền bắt đầu cúu đầu chơi điện thoại di động. Con mắt cậu xem di dộng, tâm lý vẫn đang suy nghĩ cái khác, hoàn toàn không phát hiện màn hình điện thoại đã tối đen.
Ngày hôm nay, Lục Tư Ngữ phát hiện một chi tiết trong di động người chết, có một cái APP ký hiệu là một vòng màu xanh lam, những người khác không chú ý, Lục Tư Ngữ lại trùng hợp biết — Blued, đó là một App xã khu dành cho đồng tính nam. Điện thoại di động cậu cũng chỉ đụng vào hai phút, ghi chép một chút loại điện thoại cùng vài dãy số liền bị bên vậy chứng lấy đi. Sự phát hiện này khó nói, Lục Tư Ngữ ai cũng không nói cho, phỏng chừng theo điều tra, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện chi tiết này.
Sắc trời đã tối đen, lái xe ra ngoài không lâu liền lên cao tốc, trên đường các loại đèn xe xếp thành hàng dài, sớm sớm đi làm là thời điểm kẹt xe đỉnh cao, bây giờ là tan làm kẹt xe đỉnh cao, người ở trong thành phố giống như loài chim di cư vậy, mỗi ngày đều phải di chuyển.
Lục Tư Ngữ phất ngốc hồi lâu, nhìn về phía ngoài xe, từ góc độ này nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy kiến trúc biểu tượng cho Nam thành — tháp Nam thành. Đó cũng là nơi cao nhất Nam thành, tại bầu trời đêm trong thành thị, trên tháp Nam thành đèn đuốc rực rỡ.
Tựa hồ từ thời kỳ Babylon cổ đại bắt đầu, nhân loại liền yêu thích kiến trúc về các loại tháp, luôn cảm thấy tháp cao đứng lặng là nơi gần bầu trời nhất, là nơi có thể tiếp cận thần linh. Trên thế giới có rất nhiều thành phố, tháp đều là nơi du lịch trọng yếu. Những tháp nổi tiếng nhiều vô số kể, nào là tháp Eiffel, tháp Đông Kinh, tháp Buji Khalifa, Đông Phương Minh Châu,.... mỗi loại tháp đều mang một đặc trưng riêng. Tháp Nam thành cũng không ngoại lệ, tại hơn hai mươi năm trước, người có tiền nhất Nam thành dốc hết tài lực của nửa cái thành phố mới xây dựng được cái tháp này, nó phí rất nhiều tiền tài, nhân lực, nhưng cũng cung cấp rất nhiều cơ hội có việc làm, trên tháp có xây một đài ngắm cảnh, đứng ở trên tháp có thể nhìn thấy toàn thành phố.
Toàn tháp này đã từng là hy vọng của mọi người, là niềm cao ngạo của Nam thành. Mọi người ngay cả khi ra ngoài cũng thường hẹn gặp mặt ở dưới tháp.
Nhưng mười mấy năm trước, Nam thành trải qua một lần cải cách, xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, mọi người thất nghiệp, khi đó, xuất hiện người thứ nhất từ Nam thành tháp nhảy xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, hành động như vậy đã chấn kinh cả Nam thành.
Mọi người lần thứ hai nhìn về phía toà tháp này, ánh mắt lại thay đổi, trong hoàn cảnh đó thậm chí còn xuất hiện người noi theo, trong vòng mấy tháng, nơi này thậm chí còn phát triển trở thành thánh địa tự sát. Vì thay đổi tình hình, chính phủ Nam thành không thể không bỏ vốn tiến hành sửa chữa lại tháp, ngăn chặn toàn bộ mầm hoạ.
Về sau đó, Nam thành sau khi trải qua nhiều đau thương liền nhanh chóng phát triển, Nam thành tháp không còn lẻ loi nữa, bên cạnh nó còn có rất nhiều toà nhà cao tầng được dựng lên.
Bây giờ, chỗ này đã trở thành ký ức của người Nam thành, chỉ có nhóm du khách hoàn toàn đem nơi này như địa điểm du lịch, mỗi ngày đều đến đi không dứt...
Ở trong bóng tối, cách đó không xa, ánh đèn trên Nam thành tháp chiếu xuống dưới, chiếu lên tròng mắt đen nhánh của Lục Tư Ngữ giống như ánh sao sáng.
"Đang nhìn tháp Nam thành?" Tống Văn nhìn về phía Lục Tư Ngữ.
"Ừm." Lục Tư Ngữ nhỉ giọng đáp một tiếng.
Tống Văn nói: "Chờ vụ án này kết thúc cậu có thể đến đó xem một chút, tôi cũng đã lâu không đi qua đó, nghe nói bên trên mới xây một cái đài thuỷ tinh."
Lục Tư Ngữ lại tự hồ như đối với đề nghị này không hứng thú lắm, dừng lại mấy giây , có chút lạnh nhạt mà trả lời một câu: "Để sau này rảnh rỗi đi."
Xe quẹo vào khúc cua, tháp Nam thành biến mất trong tầm nhìn, Lục Tư Ngữ xoay đầu lại, Tống Văn từ gương chiếu hậu len lén liếc nhìn cậu một cái. Ánh đèn đường chiếu xuống, chiếu vài mái tóc Lục Tư Ngữ, lộ ra một cái trán cùng sống mũi cao, như là sứ trắng thượng hạng, nhìn như vậy càng là một mỹ nhân. Lúc này, mỹ nhân này đang trừng mắt nhìn lông mi, trên mặt không có biểu tình gì, khiến người ta không thấu trong lòng cậu đang nghĩ gì.
Xe lái ra ngoài mấy cây số, Tống Văn đưa ngón tay trỏ ra gõ vô lăng: "Trước cậu nói..." Nghiêng đầu nhìn một cái, tại ghế phụ Lục Tư Ngữ đang ngủ rồi. Cậu dựa đầu vài cửa sổ xe, cơ thể hơi cuộn mình lên, đó là tư thế thiếu cảm giác an toàn, tựa như là bởi vì một ngày bận rộn tiêu hao hết tất cả khí lực. Ánh đèn xe màu cam chiếu vào gò má cậu, chiếu ra một hàm dưới ưu mỹ lại có đường nét quai hàm sắc bén, khiến mũi của cậu nhiễm một tầng màu vàng ấm áp, hiện ra cả người cực kỳ sạch sẽ.
Tống Văn nhất thời quên mất chính mình định nói gì, giơ tay đem đèn trần xe đóng lại.
Lái qua một đoạn đường sau đó, thời gian đã qua 8h, bỏ lỡ thời gian cao điểm buổi tối, toàn bộ thành phố như sắp ngủ vậy, trở lên lười biếng hơn, xe cuối cùng cũng dừng lại ở địa chỉ mà Lục Tư Ngữ nói, Tống Văn đang do dự có hay không nên đánh thức cậu,, Lục Tư Ngữ liền giật giật thân thể, chính mình tỉnh lại. Cậu đưa tay dụi dụi con mắt, phát hiện đã đến, cả người có chút mê mang mà xuống xe: "Cảm ơn Tống đội."
Tống Văn nhắc nhở cậu: "Đồ vật đừng để quên."
Lục Tư Ngữ nhìn về ba lô phía sau và bình nước cầm trên tay, "Đều mang theo rồi."
"Còn có ghi chép thăm dò hiện trường."
"Đã biết, ngày mai sẽ giao."
Tống Văn lúc này mới buông tha cậu, khoát tay một cái: "Ngày mai gặp."
Nhìn theo Tống Văn rời đi, ánh nắt Lục Tư Ngữ liền khôi phục tỉnh táo, cậu không có đi vào tiểu khu phía sau mà là ra ngoài ngăn cản một chiếc xe taxi, báo ra một cái địa chỉ khác, sau đó phát mấy cái Wechat, chờ bận rộn xong, cậu im lặng đánh ra một dãy số, đó là số điện thoại của người bị hại Lâm Chính Hoa.
Trang tìm kiếm liền nhảy ra mấy cái ghi chép, đều là một ít giao hữu trên website, người trong hình rất khó cùng những phần thịt vụn hôm nay liên hệ với nhau, mà Lục Tư Ngữ liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là chứng minh thư của người kia.
Nhìn tư liệu, Lục Tư Ngữ ngưng lông mày, thời gian dài chưa ăn uống khiến đau dạ dày nghiêm trọng hơn, lúc chú ý làm cách nào cũng không thể tập trung được. Cậu giơ tay mở hộp thuốc, mọi khi phương thức giải quyết vấn đè đơn giản nhất là uống một viên, nhưng bây giờ trong hộp thuốc đã trống rỗng rồi. Lục Tư Ngữ dùng hàm răng nhẹ cắn móng tay ngón cái, đem nó gặm đến loang lổ không đồng đều, bỗng nhiên ngón tay cậu chạm được cái gì đó, là viên kẹo mà ban ngày Trình Tiểu Băng không nói lời nào nhét cho cậu.
Lục Tư Ngữ xé vỏ, cho kẹo vào miệng ngậm lấy, từng tia từng tia vị ngọt khuếch tán ra trong miệng, tâm tình buồn bực bất an tựa hồ cũng đều bị đè nén xuống.
Tống Văn một đường thuận theo đường Thành Dương lái đến phòng khác của bác sĩ Chu, vị trí phòng khám ở một toà nhà văn phòng xa hoa, thời gian này buổi tối vẫn có rất nhiều tầng sáng đèn.
Tống Văn đem xe quân cảnh dừng ở bãi đậu xe dưới lầu, vẫn là leo cầu thang lên tầng thứ tám toàn nhà văn phòng.
Tiểu y tá ở quầy hẹn khám đã sớm nhận ra anh, nhìn thấy Tống Văn tiến vào liền thoáng xin lỗi nói: "Tống đội, bác sĩ Chu vẫn đang xem bệnh, anh ngồi đây đợi một chút được không."
Phòng khám tâm lý mỗi vị khách đều là hẹn trước thời gian mới đến, cho nên người chờ không nhiều, bên cạnh phòng phám có mấy cái ghế salon, khai trương đến bây giờ cơ hồ vẫn mới.
Tống Văn mượn