Tống Văn vừa định hỏi lại tỉ mỉ một chút, nhưng Chu Dịch Ninh lại đứng dậy, thu thập văn kiện trên bàn chuẩn bị tan tầm, ngữ khí của hắn nhẹ nhàng hơn phảng phất như chuyện vừa nói chỉ là chuyện cười cùng đau khổ vừa rồi không có quan hệ: "Nhưng mà kia cũng chỉ là một loại khả năng trong đó mà thôi, e rằng là do tôi suy nghĩ nhiều, e rằng còn lâu mới nghiêm trọng như vậy. Tống đội có thể xem như nghe câu chuyện đi, chỉ là căn cứ vào thái độ nghiêm túc cẩn thận, tôi cảm thấy cần phải nói cho người lãnh đạo là cậu biết, đề phòng cẩn thận sẽ không xảy ra sai lầm.
Tống Văn suy tư trong chốc lát nói: "Bác sĩ Chu yên tâm, còn có tôi ở đây, hơn nữa dù có dị thường thế nào cậu ấy cũng chỉ là cảnh sát thực tập, phía tôi bên này sẽ nhìn chặt, sẽ không để xảy ra chuyện gì."
Tống Văn gặp chuyện luôn có một thói quen, chính là dự đoán một cái kết quả tốt nhất và một cái kết quả xấu nhất. Như vậy vô luận phía sau xảy ra chuyện gì cũng sẽ ở trong hai cái kết quả này, sẽ không xuất hiện tình huống không hề chuẩn bị. Anh xoa xoa cái trán, thân ảnh Lục Tư Ngữ hiện lên trong đầu, thoại nhìn hình dáng giống như tiểu thiên sứ kỳ thực rất có thể là tiểu ác ma. Tình huống bây giờ mặc dù có chút dị thường, thế nhưng anh phán đoán chính mình có thể ứng phó được.
"Đúng rồi..." Chu Dịch Ninh dừng tay lại, hắn không muốn dây dưa về vấn đề của Lục Tư Ngữ nữa mà là thay đổi đề tài, "Điền Minh trong lúc làm việc cùng tôi oán giận, nói áp lực lớn. Tống đội, cậu lần trước đánh bại anh ta quá sâu đậm, lần sau có thể thả cho người ta một con ngựa liền thả một con ngựa đi."
"Tôi ngày hôm nay còn giúp anh ta tìm người bị tình nghi, làm sao không thả cho người ta một con ngựa."
"Năm ngoái kiểm tra dự bị cậu lơ là là cố ý à?Làm cho anh ta tưởng cậu không bằng anh ta, chính thức kiểm tra mới dùng bản lĩnh chân thực. Việc này đã trở thành tâm bệnh của anh ta rồi đấy."
Khoé miệng Tống Văn nhếch một cái, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Chu Dịch Ninh nói tiếp: "Thoại nhìn Điền Minh quan tâm nhất là cái kia, nhưng có thể kỳ thực cậu mới là người căng đến mức chặt nhất. Chính mình mất ăn mất ngủ thì thôi, đừng ép thuộc hạ cũng như vậy, người khác không làm được như cậu vậy đâu. Cậu quá cường thế có lúc sẽ tạo cho bọn họ áp lực. Hơn nữa dùng sức mạnh để che giấu nội tâm lo lắng, đây không phải là một lựa chọn tốt."
Tống Văn mở hai tay ra, từ chối thừa nhận: "Tôi che giấu cái gì?"
"Cậu sợ hãi. Có lúc, sợ hãi không phải là đối địch với thân thể mà là một cơ chế tự bảo vệ. Tôi không biết nguyên do gây nên sự sợ hãi của cậu, thế nhưng tôi có thể cảm thấy được cậu rất thống hận mềm yếu." Chu Dịch Ninh suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: "Cái này nhất định là cùng việc trải qua ở tuổi thơ của cậu có liên quan. Tôi cảm thấy được những tâm tình này có thể bắt nguồn từ cha của cậu và trải nghiệm của cậu..."
Tống Văn biết Chu Dịch Ninh lại phát tác bệnh nghề nghiệp, bác sĩ tận tình khuyên nhủ, anh cũng không quá muốn nghe: "Quên đi, bác sĩ Chu ngày hôm nay tôi không phải tới nói chuyện này, còn chưa có được ăn cơm tối đâu, không muốn uống súp gà cho tâm hồn."
Chu Dịch Ninh nói: "Tống đội đừng khách khí như vậy, đây chỉ là đối với bằng hữu hữu hảo tới thăm, đều không có tính phí thu tiền theo giờ."
Hai người đang nói chuyện, tiểu y tá bên ngoài gõ cửa: "Bác sĩ Chu, hoa ngài đặt đã đến." Chu Dịch Ninh đối ngoài cửa hô một tiếng: "Trước hết cứ để ở bên ngoài đi, tôi lập tức ra đó."
Tống Văn giương mắt hỏi: "Đi hẹn hò sao?"
Đây không phải là lần thứ nhất anh gặp được Chu Dịch Ninh hẹn hò, có người đem tình ái coi như chế thuốc, còn vị Chu bác sĩ này coi tình ái như hô hấp, ăn cơm vậy, đều là những thứ cần thiết. Hắn không có kết hôn, đối tượng hẹn hò lại không ít, cho dù công tác có bận thì buổi tối cũng đều gặp mặt, trải qua một đêm ngọt ngào.
"Yêu đương là phương thức tốt nhất để nghiên cứu các mối quan hệ giữa con người với nhau. Chu Dịch Ninh tiếp tục tận tình khuyên nhủ: "Cảnh sát Tống, cậu cũng nên yêu đương đi, tình yêu có thể làm cho con người trở nên tốt hơn, tình cảm sẽ khiến con người thay đổi, xúc tiết hooc môn phân bố, điều tiết cơ chế thân thể."
Tống Văn hôm nay mới phát hiện, bác sĩ Chu không khác gì hội những bà hàng xóm, có lúc so với mẹ mình lải nhải còn nhiều hơn, mở miệng trả lời: "Tôi thật sự không có thời gian, ngày hôm nay liền gặp một vụ án phân thây."
Chu Dịch Ninh không chút do dự mà cãi lại: "Cậu nói chuyện yêu đương cũng đâu cần hung thủ phê chỉ thị nghỉ hè cho cậu, dưới cái nhìn của cậu, tất cả cảnh sát đều là sự phân bào nhiễm sắc thể sao?"
Tống Văn nở nụ cười: "Nếu có dịch vụ này, tôi nhất định là người mua đầu tiên."
( Phân bào là hiện tượng tế bào (động vật, thực vật, vi khuẩn,...) phân chia, tạo ra nhiều tế bào mới và theo một "chương trình" đã lập sẵn của cơ thể. Nếu như sự phân bào không theo quy trình mà tế bào phân chia loạn xạ thì cơ thể đã hoặc sẽ mắc bệnh.)
———————————————————
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Văn theo thường lệ đúng giờ bắt đầu làm việc mới đến văn phòng, giơ giơ túi bánh bao trong tay, hào phóng chào hỏi: "Tôi sáng sớm tiện đường mua bánh bao, ai chưa ăn sáng tới ăn đi."
Đi tới trước bàn làm việc, Tống Văn liền thấy trên bàn làm việc của mình để một quyển báo cảm thăm dò, Tống Văn mở túi nhựa, một tay từ bên trong túi lấy một cái bánh bao cắn một miếng, một tay thuận tiện lật báo cáo lên xem.
Đầu tiên nhìn quét qua, báo cáo viết ngay ngắn chỉnh tề, ghi chép thật rõ ràng, tường tận như sự thật, tất cả tình huống tư liệu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều ghi đến rõ rõ ràng ràng, ngay cả không phải bản báo cáo của vật chứng pháp y nhưng cũng tiền hành ghi chép một chút, sửa sang lại bảng vật chứng, giúp thuận tiện cùng trung tâm giám định triển khai công tác phía sau. Nhìn thấy một phần báo cáo như vậy, Tống Văn tâm tình càng cao hứng hơn, cảm thấy mặc dù trên người Lục Tư Ngữ có bí mật to lớn hơn nữa nhưng với tài năng viết báo cáo như thế này lưu lại cũng đáng.
Anh vừa định biểu dương một câu, ngẩng đầu lại phát hiện Lục Tư Ngữ không có ở chỗ ngồi của mình.
Bên công tác nhân sự hiệu suất rất cao, vị trí làm việc của Lục Tư Ngữ ở đối diện Tống Văn, để báo cáo ở đây lúc này vị trí lại không có người, chie để lại một cái cặp biểu thị người đã đến. Vị trí của cậu giống như con người cậu vậy, bố trí thật sạch sẽ, chỉnh tề, đem hết tất cả đồ vật xếp hàng ngang từ trái sang phải từ cao đến thấp, khiến bàn của người khác trông thật bừa bộn.
Lão Giả không khách khí chút nào, đến lấy hai cái bánh bao, cầm hai tay nói: "Mấy ngày nay Tống đội cậu ngược lại rất hào phóng."
Chu Hiểu liếc mắt nhìn hắn ta: "Người lớn tuổi chính là gan lớn, tôi cũng không dám ăn, lương thực nhà địa chủ, ăn rồi còn phải trả lại."
Tống Văn nói: "Không có, không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi chỉ chúc mừng một chút vì không cần phải tiếp tục viết tổng kết nhức đầu nữa."
Phó Lâm Giang nở nụ cười: "Cậu còn không phải dựa vào việc chèn ép đồng nghiệp mới sao?"
Lão Giả nhìn một chút bánh bao trong tay, chợt nói: "Hóa ra chúng ta đều là nhờ vào người nào đó mới được ăn."
Đang nói chuyện, Lục Tư Ngữ mặt không thay đổi bưng một chén nước tiến vào, trong tay còn cầm một quyển sổ và giấy tờ làm việc vừa mới lĩnh, cũng không biết cuộc nói chuyện trước đó đã nghe được ít hay nhiều, lão Giả giơ một tay cầm một cái bánh bao chào hỏi: "Tiểu Lục, đến, ăn sáng một chút đi."
Lục Tư Ngữ liền hờ hững khách khí từ chối nói: "Cảm ơn, tôi ăn rồi."
Lão Giả cắn miếng bánh bao, mơ hồ không rõ mà cảm khái: "Thật đáng tiếc, đây chính là bánh bao của cậu nha."
Lục Tư Ngữ không biết là không nghe rõ hay là không nghe hiểu, ngẩng đầu, trên mặt lại lộ ra vẻ mờ mịt.
Tống Văn đi tới, trực tiếp đạp lão Giả một cái: "Mõm chó không mọc được ngà voi."
Phó Lâm Giang cười lắc đầu một cái, nhìn những người này cười đùa, cầm lấy cốc uống một ngụm trà mới pha.
Tống Văn xem thời gian không khác biệt lắm, nghiêm túc đứng lên nói: "Người đã tới đông đủ chưa, đủ rồi thì đến phòng hội nghị cùng khoa giám định mở họp." Nghe thấy Tống Văn vừa lên tiếng,tất cả mọi người cũng không dám cười đùa nữa, vội vã bắt đầu thu dọn đồ đạc, hướng về phòng hội nghị tập hợp. Tống Văn đi tới trước bàn Lục Tư Ngữ, dùng bút của chính mình gõ lên mặt bàn cậu nhắc nhở: "Tới làm ghi chép hội nghị."
Những người ngày hôm qua có ở hiện trường đều lục tục đến, gần mười người đem phòng hội nghị nhỏ chiếm đầy. Bầu không khí nghiêm túc, Tống Văn hướng chủ vị ngồi xuống,