Trong phòng là một nữ tử chết thảm.
Mặt nàng bị rạch mười mấy vết dao, sâu có thể thấy được cả xương, nhưng từ đường nét nhỏ xinh có thể nhìn ra, nữ tử này trước đây là một mỹ nhân.
Cả người nàng đều là máu tươi, đôi mắt mở lớn mang theo khiếp sợ và tuyệt vọng.
Trên người nàng có vô số ngân châm, xem ra, nàng là đau đớn đến chết.
Hẳn là bị điểm huyệt nói, nên mới không phát ra tiếng.
Hoa Thanh Y ngửi thấy một mùi xạ hương nhàn nhạt.
Hắn theo mùi hương đi vào phòng, phát hiện trên tay Tình phi nương nương nắm chặt một thứ.
Cầm lên xem.
Là một con búp vải, chẳng có gì khác với những con búp bê khác, chỉ là trên đó biết một chữ “Tử” lớn.
Hoa Thanh Y đặt con búp vải lên bàn, rồi rời đi.
Phân phó đám tỳ nữ đã hoảng sợ đi thông báo cho hoàng đế.
Ngày hôm sau.
Tin tức Tình phi chết thảm trong cung giống như nước chảy truyền khắp hoàng cung.
Mà con búp vải kia, quả thực đã trở thành cơn ác mộng của mấy vị phi tử còn lại.
Hoàng đế Phượng Thiên Ngự vốn không đa tình, mấy nữ tử này đều là hắn khá thích trước đó, hiện tại một người trong đó chết thảm, mấy người còn lại sợ hãi.
Đương nhiên là long nhan tức giận, động tí là nổi trận lôi đình.
Thoáng chốc hoàng cung dường như trở thành nơi tai họa, khiến người ta kêu khổ không ngừng, nháo nhào lo lắng mình có thể không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Phượng Cửu U nhìn Hoa Thanh Y như trích tiên trước mặt, nói “Ngươi không biết là ai làm sao?”Hoa Thanh Y lắc đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà hoa lài Phượng Cửu U pha cho mình, mỉm cười nói “Thanh Việt đế cơ, trà nghệ tốt.
”Khóe miệng Phượng Cửu U kéo ra một cụ cười “Nói chính sự đi.
”Hoa Thanh Y thấy Phượng Cửu U cố ý, khẽ thở dài, thanh nhã hỏi “Vì sao nhất định phải biết? Chuyện này, ta không thể nhúng tay.
”Phượng Cửu U nghe vậy, bĩu môi, biết mình chẳng hỏi được gì, chỉ cười khan hai tiếng, có chút nhàm chán cho con cá đang nổi lên trong hồ sen ăn.
“Phụ hoàng của ta không nói gì sao?”Hoa Thanh Y cười cười, nhìn đàn cá trong hồ sen vì