Phượng Cửu U bị Nghiên Yên ôm đến thở không ra hơi, khó khăn nói một câu “Nghiên Yên, ngươi muốn mưu sát sao!?”Vị thiếu nữ thần kinh thô nào đó cuối cùng cũng bừng tỉnh, buồn hai má đã ửng đỏ của Phượng Cửu U ra, trong lòng không khỏi kêu lên không hay.
Đang muốn nói gì đó, lại thấy Hoa thanh Y sau lưng Phượng Cửu U, sững sờ đứng đó, không nhúc nhích, lộ ra bộ dạng cằm trật khớp kinh điển.
Sau ba phút năm mươi hai giây, Nghiên Yên chọc chọc khuỷu tay Phượng Cửu U, nói “Phò mã nhà các ngươi đẹp trai thế.
”Nghe vậy, Phượng Cửu U lúng túng cười với Hoa Thanh Y, nói “Ngại quá, đứa trẻ này ở đây có chút vấn đề.
” Nàng chỉ vào đầu Nghiên Yên.
Lại bị Nghiên Yên tránh ra, nói “Ngại?! Các ngươi không phải vợ chồng à?”Hoa Thanh Y cười nhạt, nói “Không phải, ta chỉ là một đạo sĩ, sẽ không lấy vợ.
”Nghe vậy, Nghiên Yên kêu thảm một tiếng, nói “Vậy chẳng phải cơ hội của ta lại vừa chạy mất rồi sao?!” Sau một trận thương tâm, Nghiên Yên rất không khách khí đuổi Hoa Thanh Y đi, còn nói cái gì mà đừng chày cối ở đây, khiến ta muốn hát ‘chinh phục’.
Lúc Phượng Cửu U tiễn Hoa Thanh Y ra cửa, hung hăng liếc Nghiên Yên một cái, thấy vẻ mặt người ta vô tội, nhất thời cảm thấy toàn thân vô lực.
“Thật ngại quá, nàng chính là như vậy.
” Phượng Cửu U nhức đầu, nói.
Hoa Thanh Y lắc đầu, cười nói “Không ngại, chỉ là vừa rồi nữ tử kia nói nàng là gì.
” Vừa nói ra, đã thấy Phượng Cửu U biến sắc, cũng không hỏi tiếp nữa.
“Thôi vậy.
”Hoa Thanh Y xoay người rời đi, chỉ lưu lại thanh hương nhàn nhạt, giống như hắn, thanh hương mang theo chút nho nhã thoang thoảng.
Trở về đại sảnh, Phượng Cửu U nhìn Nghiên Yên, nhức đầu.
Nghiên Yên vô tội nhếch nhếch khóe miệng, cười nói “Không phải ngươi mang theo đồ sao, có gì thế?”Phượng Cửu U kéo Nghiên Yên