“Cô ta là bồ của Dương Tiêu, người lúc trước muôn giêt mẹ!” Triệu Câm kinh hãi không thôi.
Lăng.
Ảnh.
Huyên xuất hiện hai lần, mỗi lần đều đề lại bóng ma tâm lý rát lớn trong lòng Triệu Cầm.
Vừa nãy Lăng Ảnh Huyên xuất hiện, Triệu Câm đã chết lặng.
Lý Thần Chiến vội vàng nói: “Cô Đường, việc này không nên chậm trễ, tôi đưa mọi người đến bệnh viện!”
“Phiền anh rồi!” Đường Mộc Tuyết cũng không do dự.
Cả bố và mẹ đều bị thương nặng phải vào bệnh viện.
Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra sức khỏe, Đường Kiên Quốc bị chân động nhẹ, Triệu Cầm bị bỏng nặng trên mặt, hai người chỉ có thê nhập viện để hồi phục sức khỏe.
Hầu như tất cả thuộc hạ của Lý Thần Chiến đều bị thương, cũng được sắp xếp nhập viện.
Rời khỏi hồ Nhạn Minh, Dương Bân Hàn nôi trận lôi đình, tức giận.
đánh tài xế: “Mẹ kiếp! Sao người của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng lại tham gia vào?”
Thân phận đã từng là lưỡi dao sắc bén của đât nước của Dương Tiêu được chính phủ giữ bí mật tuyệt đối, Dương Bân Hàn biệt thì mới có quỷ.
“Cậu chủ lớn, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Tài xê hỏi.
Dương Bân Hàn đâu sẽ nuốt trôi cơn tức này, chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi anh ta đã đầy ngã được Đường Mộc Tuyết.
Đáng tiếc đối mặt với Lăng Ảnh Huyền, anh ta bât lực.
Người của chính phủ, cho dù có cho người đó trăm lá gan cũng không dám xúc phạm anh ta.
Dương Bân Hàn nhìn đồng hô: “Thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều nữa.
Nhanh chóng tìm ra kẻ thù lớn nhất của Dương Tiều ở thành phố Trung Nguyên.
Cho dù bây giờ tôi