Nghĩ đến việc Dương Bân Hàn bày mưu tính kế mình còn bé trục xuất mình khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô, nghĩ đến việc bây giờ Dương Bân Hàn dám mơ ước Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu chỉ muôn giệt Dương Bân Hàn ngay lập tức.
Đường Mộc Tuyết.
biết Dương Tiêu nỗi trận lôi đình, cô nhanh chóng nói: “Dương Tiêu, chuyện này anh không được bỗc đồng, dù sao thì Dương Bân Hàn cũng là anh của anh!”
Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Đường Mộc Tuyết biết được người đàn ông đó là người nhà họ Dương ở Đề Đô, là anh trai cùng cha khác mẹ với Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết không tiện can thiệp chuyện nhà họ Dương ở Đề Đô.
Nhưng Đường Mộc: Tuyệt rất lo lắng cho Dương Tiêu, và cô không hy vọng vì mình mà Dương Tiêu gây chuyện với nhà họ Dương ở Đề Đô.
“Mộc Tuyết, em đừng lo, trong chuyện này anh sẽ đòi lại công bằng cho em, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng cho tên khôn này!” Dương Tiêu tức sùi bọt mép.
Đường Mộc Tuyết biết Dương Tiêu từ nhỏ đã có hiêm khích với Dương Bân Hàn anh trai cùng cha khác mẹ, cô thở dài: Dương Tiêu, em không thể xen vào chuyện của nhà họ Dương ở Đề Đô, nhưng em thật sự không muốn anh có bắt kỳ sơ xuât nào, em… em không thê không có anh!”
Trong tình huồng này, Đường Mộc Tuyết thổ lộ nôi lòng, cô muôn dùng tình cảm đề Dương Tiêu hiểu Dương Tiêu quan trọng với cô như thê nào.
“Mộc Tuyết, anh hiểu, chăm sóc bố mẹ thật tốt, anh đi sẽ về ngay!”
Dương Tiêu cười dịu dàng.
Anh hiểu Đường Mộc Tuyết thực sự rất lo lắng