Cúp điện thoại, trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia chờ mong: “Ảnh Huyên, rốt cuộc em cũng xuất hiện rôi sao?”
Anh đã biết được từ miệng của Lý Thần Chiến về sự xuất hiện của người phụ nữ mặc đồ đen ra tay nhanh chóng, cộng với người phụ nữ mặc đồ đen đeo chiếc mặt nạ hình đầu chim ưng màu đen, Dương Tiêu rất chắc người này có lễ là Lăng Ảnh Huyên, cựu đội phó của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng.
Ngoài ra, trước khi đi người phụ nữ mặc đồ đen nói họ của cô ây là họ Lăng, đó chắc chắn là Lăng Ảnh Huyên.
Biết Lăng Ảnh Huyên chưa chết, tảng đá lớn trong lòng Dương Tiêu đã rơi xuống.
Năm năm trước, Dương Tiêu dẫn đầu các thành viên của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ứng hoàn thành một nhiệm vụ, khi đi qua khu rừng mưa nhiệt đới thì bị phục kích.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc Lăng Ảnh Huyện đã ra tay, ngăn chặn vô số sát thủ tầm cỡ thế giới, câu giờ để bọn anh trốn thoát thành công.
Sau trận chiến khu rừng mưa nhiệt đới, hai phần ba thành viên của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng đã chết, và hàu hết một phần ba còn lại bị thương nặng.
Thân là đội trưởng, Dương Tiêu mất hết sức lực, Dương Tiêu ngủ đông trong nhà họ Đường suốt năm năm.
Dương Tiêu không bao giờ dám quên mối hận đẫm máu này.
Ảnh coi cô như em gái của mình, môi khi nhớ đến bóng lưng ảm đạm của Lăng Ảnh Huyên, Dương Tiêu đều không kìm được đau lòng.
Nói một cách hợp lý thì đáng lẽ ra anh thân là đội trưởng phải ở lại câu giờ, nhưng vì đê mình sông, Lăng Ảnh Huyện đã không ngân ngại lây thân bị thương của mình đề họ rời đi trước.
Kể từ đó, trong