“Đúng, chính là tôi Đường Hạo!”
Người thanh niên bí ẩn đi theo Điền Lộc đên nhà họ Tạ là Đường Hạo.
Trải qua bao thăng trầm, sắc mặt Đường Hạo ảm đạm, toàn thân hiện lên sát khí, giỗng nhứ bọn giết người không chớp mắt khiến người khắc sợ hãi.
Bên này Dương Tiêu cũng nhanh chóng đền tập đoàn Tuyết Tiêu.
Lúc này, Lý Minh Hiên nghe thấy tiếng gió mà đến.
Dương Tiêu hỏi: “Lý Minh Hiên, anh _, đã bao giờ nghe nói ở trong nước có tập đoàn dược phẩm Hạo Thiên chưa?”
“Thưa điện hạ, thuộc hạ không biết!”
Lý Minh Hiên trịnh trọng nói.
Dương Tiêu sờ cằm: “Thật kỳ lại!”
Dám tấn công tập đoàn Tuyết Tiêu, gây tranh cãi công khai trên các phương tiện truyền thông, lại dám bí mật đập phá hai lô thuôc của tập đoàn Tuyết Tiêu, đây không phải chuyện người thường có thể làm được.
“Tập đoàn dược phẩm Hạo Thiên?
Sao lại cảm thấy có chút quen thuộc nhỉ?” Dương Tiêu tự lắm bầm, ngẫm nghĩ tên công ty.
Chẳng lẽ là Đường Hạo?
Hạo Thiên, Đường Hạo, cả hai đều có chữ Hạol Không đúng, Đường Hạo đã bị Dương Tiêu đuôi ra khỏi nhà, cùng Đường Dĩnh và bà cụ Đường như chó nhà có tang rời khỏi nhà họ Đường.
Bởi vì đên Giang Nam cứu Hoa Mộ Tranh, cộng thêm Dương Bân Hàn tân công, Dương Tiêu thật sự không đi hỏi thăm tin tức của ba người này.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Dương Tiêu, ba người này không khác