Lúc này, bên cạnh Đường Hạo là một nhóm đàn ông to cao vạm vỡ, nhóm nhân viên bảo vệ của tập đoàn Tuyết Tiêu lần lượt rút lui.
Nhiều nhân viên bảo vệ bị lật nhào, ngã nhào xuống đất, bị đánh thành đầu lợn.
Đường Hạo mặc một bộ vest xông vào tập đoàn Tuyết Tiêu, một cơn sóng gió ập đên xung quanh.
Dường như anh ta là quỷ Vương, và không ai có thể ngăn cản anh ta.
Theo sau Đường Hạo là hai nhân vật nặng ký là Điền Lộc và Tạ Quân.
Khuôn mặt của Điền Lộc và Tạ Quần ngập tràn giễu cọt, như thể Dương Tiêu đã bị đánh bại, quỳ xuông trước mặt bọn họ sám hồi sâu sắc.
“Tất cả dừng tay lại!”
Ngay khi nhóm nhân viên bảo vệ vừa rút lui, đột nhiên vang lên một âm thanh vang dội.
Ngay lập tức, Dương Tiêu cùng Long Ngũ, Lý Minh Hiên và một nhóm người đến sảnh lớn văn phòng của tập đoàn Tuyết Tiêu.
“Đường Hạo, thật sự là anhl” Nhìn rõ người nọ, trong mắt Dương Tiêu lộ ra một chút lạnh lùng.
Nhìn thầy vẻ mặt u ám trên mặt Dương Tiêu, Đường Hạo cười xấu xa: “Đúng vậy, Dương Tiêu, là tôi Đường Hạo, không ngờ đúng không?”
“Nói cho cậu biết, từ nay vê sau, tôi Đường Hạo đã trỏ lại, tôi Đường Hạo tới báo thù.
Dương Tiêu, kinh hãi đi, Dương Tiêu, run câm cập đi!”
“Ha ha ha ha ha hai”
Ngay lập tức, một trận cười âm vang Bap nh toàn bộ tập đoàn Tuyết Tiêu, một lớp mây đen vô hình bao phủ tập đoàn Tuyết Tiêu.
“Là Đường Hạo, Đường Hạo tới rồi!”
“Trời ạ! Không phải