Trước sự giêu.
cọt của Dương Tiêu, Đường Hạo cũng không đẻ ý: “Tôi là chó nhà có tang? Đúng, bây giờ tôi nhà tan người chết, quả thật là chó nhà có tang!”
Vợ anh ta ly hôn với anh ta, còn bà nội của anh ta bị Dương Tiêu làm tức chết, quả thật trước mặt Dương Tiêu anh ta rât sa sút.
Đúng, anh ta là con chó nhà có tang thì sao?
Chỉ cần anh tạ chưa chết, Đường Hạo vẫn sẽ căn Dương Tiếu.
“Nhưng Dương Tiêu này, cậu đừng đặc ý, Đường Hạo tôi còn sông thì vẫn sẽ nhớ cậu, cho dù tôi trở thành con chó điên cũng sẽ căn một miêng thịt trên người cậu!” Đường Hạo cười nham hiêm.
Nụ cười của anh ta vô cùng méo mó, giỗng như bóng ma khiên người khác không rét mà run.
Chỉ sau khi trải qua những thăng trầm lớn, chúng ta mới có thể cảm nhận được tâm trạng méo mó của Đường Hạo vào lúc này.
Điên rồi, Đường Hạo đã điên rồi.
Nếu anh ta có thê giết Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyệt ngay lập tức, cho dù khiên anh ta thân bại danh sách, cho dù khiến anh ta chết Ty lập tức, Đường Hạo cũng cam lòng.
“Hận thù mãnh liệt!” Lý Minh Hiên nhíu mày nói.
Hại mắt Dương Tiêu lạnh lùng, anh biết bây giờ Đường Hạo đã bị hận thù làm cho mù quáng, vì báo thù mình Đường Hạo sẽ không tiếc giá nào.
Anh hiểu rõ, Đường Hạo không ngốc mà ngược lại rât thông minh.
Sau khi tha hóa có lẽ Đường Hạo sẽ dễ dàng kích thích tiềm lực của mình hơn.
Nếu không phải có nhiều