Bị Dương Tiêu thưởng cho một cái tát tại chỗ, Mộc Tử Tỉnh chỉ cảm thấy mình chịu đựng sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay.
Mình từ khi sinh ra lớn lên đã ngậm thìa vàng, đi nơi nào ai dám vô lễ với cô ta? Cái tát của Dương Tiêu rơi xuông, phá vỡ tôn nghiêm của Mộc Tử Tỉnh, cô ta đã có ý nghĩ giết Dương Tiêu.
Dương Tiêu lạnh nhạt nhìn Mộc Tử Tỉnh đang có ý điên cuông: “Sao?
Cô còn thèm đòn hả?”
“Dám đánh tôi? Anh xong đời rồi, anh và con đi Đường Đường này hoàn toàn xong đời!” Mộc Tử Tinh hét lên như lệ quỷ.
Ngay sau đó, Mộc Tử Tinh nhìn nhóm bạn nam sợ hãi tại hiện trường: “Lên, các người lên hết cho tôi, phê tên phê vật này cho tôi, đánh phế ; tên này cho tôi, tiễn tên phê vật này về tây thiên cho tôi!”
Hận, một sự căm hận dày đặc trào ra từ cơ thể của Mộc Tử Tỉnh.
Giò phút này, Mộc Tử Tỉnh hoàn toàn có ý nghĩ giết người.
Xuất thân trong những gia tộc mạnh nhất Trung Nguyên, Mộc Tử: Tỉnh có đây đủ cảm giác ưu việt của nguồn gốc hào môn.
Sự uy nghiêm của cô ta không thể bị xâm phạm, lòng kiêu hãnh của cô ta khôn thể bị đè bẹp.
Vì vậy, hôm nay Dương Tiêu phải chết!
Chỉ khi Dương, Tiêu chết, cô ta mới có thê rửa sạch nỗi nhục sâu sắc mà Dương Tiêu đã mang đến cho mình.
Trong mắt Mộc Tử Tỉnh, Dương Tiêu hoàn toàn là một trò cười, cho dù cô ta tìm người giết Dương Tiêu, thì chỉ cần một cú điện thoại đã đủ ép được chuyện này.
Như thể đối với Mộc Tử Tinh, cô ta giết Dương Tiêu chẳng khác gì giết một con mèo hay một con chó.
“Hả? Nữ