Xét cho cùng, nhà họ Mộc thuộc dòng họ mạnh nhất Trung Nguyên, với khôi tài sản lên tới hai mươi tỷ tệ, chút hai ba trăm triệu tệ này thì chỉ như chín trâu mắt một sợi lồng.
Vẻ mặt của Dương Tiêu càng ngày càng lạnh: “Cô đang đùa với lửal”
“Tôi đang đùa với lửa? Tôi thấy anh mới là người đang đùa với lửa, dám đánh tôi, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anhl” Mộc Tử Tinh hận nghiên răng.
Đôi mắt cô ta đầy oán hận như rắn độc, cô ta thật sự muôn lập tức nhìn thấy Dương Tiêu chết ngay trước mặt mình.
Mộc Tử Tinh nhìn nhóm bạn nam: “Lũ thùng cơm các người còn ngây ra đó làm gì? Tôi nói rõ cho các người biết, hôm nay không phải phế vật này chét thì chính là lũ thùng cơm các người sẽ chết!”
“Chuyện này… chuyện…” Cảm nhận được hận ý mãnh liệt bộc phát ra khỏi cơ thể Mộc Tử Tinh, nhóm bạn nam đều kinh hãi.
“Sao hả? Các cậu cũng muốn đùa với lửa như cô ta?” Dương Tiêu liếc nhìn nhóm bạn nam.
Trái tim lo lắng của Đường Đường treo trên cô họng, cô lo lăng suýt khóc.
Cô thực sự không ngờ vì mình giành giải quán quân múa nghệ thuật Trung Nguyên lại gây ra rắc rồi lớn như vậy.
Nếu cô biết trước sẽ như thế này, cô thà rằng không phải là một nhà vô địch múa nghệ thuật còn hơn là gây rắc rồi cho Dương Tiêu.
Đường Đường biết Mộc Tử Tinh luôn lòng dạ hẹp hỏi, có thủ tất báo.
Vừa nãy, Dương Tiêu đã tát Mộc Tử Tỉnh, theo tính cách của Mộc Tử Tinh, cô ta sẽ không đề Dương Tiêu đi.
Mặc dù Đường Đường biết Dương Tiêu có kỹ năng phi thường, nhưng trong lòng vần không nhịn được vô cùng lo lãng cho Dương Tiêu.
Bị Dương Tiêu nhìn lướt qua, nhiều bạn nam không dám nhìn