“Dám đánh tôi? Các người xong đời rồi, đôi cầu nam nữ các người hoàn toàn xong đời rồi!”
Đường Đường còn chưa kịp trả lời lại thì giọng nói kiêu ngạo chói tai của Mộc Tử Tỉnh đột ngột vang lên.
Bang, cánh cửa phòng tập múa đột nhiên bị đầy ra.
Ngay sau đó, Mộc Tử Tỉnh chỉ vào Dương Tiêu tàn nhẫn nói: “Chú Hình, _ chính là tên khốn này đánh cháu, chủ ĐI nghiêm trị Khôrig tha tên khôn này!”
Hình Kiến đen mặt bước vào phòng tập múa, muôn trừng phạt nghiêm khắc người đã đánh Mộc Nị Tỉnh.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Dương Tiêu, khuôn mặt của Hình Kiên trở nên cứng đờ.
“Chú Hình, chú còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt anh ta đi!” Vẻ mặt Mộc, Tử Tỉnh tràn đầy tàn nhẫn, như muốn đưa Dương Tiêu ra trước công lý.
Ngay lúc Mộc Tử Tỉnh cho rằng Dương Tiêu sẽ chết chắc, Hình Kiến kỳ quặc nói: “Cháu gái Tử Tỉnh, có phải cháu nhận nhầm người không?”
Nhận… nhận nhằm người?
Nghe Hình Kiến nói vậy, ánh mắt thù địch của Mộc Tử Tỉnh trợn tròn.
Bây giờ, cô ta vô cùng căm ghét Dương Tiêu, cho dù Dương Tiêu có biến thành tro bụi cô ta cũng có thể nhận ra.
“Chú Hình, cháu rất chắc chắn người đã đánh cháu là anh ta!” Mộc Tử Tỉnh nói một cách chắc chắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta càng ngày càng oán hận, nhà họ Mộc vốn luôn có quan hệ tốt với nhà họ Hình, Mộc Tử không tin Hình Kiên nhất định sẽ không nê mặt quan hệ giữa hai nhà bắt tên khôn Dương Tiêu này.
Hình Kiến không phải là kẻ ngốc, ông ta chú ý tới cái tát trên mặt Đường Đường, sau đó nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Dương Tiêu, ông ta lập tức hiểu ra