Ngày thường cô ta mồi quan hệ tốt với Hình Kiên, lúc trước gặp chuyện gì Hình Kiến biết đều sẽ ra mặt giúp mình giải quyết.
Mình bị đánh thành đầu heo, nhưng Hình Kiến lại dửng dưng? Còn khoe đối phương là tắm gương thanh niên thời đại mới?
Chuyện gì vậy?
Mộc Tử Tỉnh nhìn Hình Kiến với vẻ bối rồi: “Chú Hình, chú có chắc là chú không nói đùa với cháu không?”
“Đùa? Không không không! Cháu gái Tử Tỉnh, chú Hình không hệ có ý nói đùa, cháu còn chưa biết đúng không, cậu Dương là một trong mười người quả cảm nhất Trung Nguyên, không tin đúng không? Đây!”
Nói xong, Hình Kiến mở cờ thi đua trên tay ra.
Nhìn kỹ, trên cờ thi đua viết tám ký tự “Anh dũng không sợ, tắm gương thời đại”.
Góc dưới bên phải của cờ thi đua cũng ghi rõ ràng tên Dương Tiêu, một trong mười nhận vật quả cảm ở Trung Quốc, đằng sau còn ghi rõ cơ quan ban hành.
Anh dũng không sợ? Tắm gương thời đại?
Àm!!I Nhìn rõ tám chữ này, Mộc Tử Tinh trợn tròn mắt như muốn rơi ra ngoài.
Đậu xanh rau má!
Phê… phế vật này lại là mười nhân vật quả cảm ở Trung Nguyên?
Điều này… làm sao có thể?
Nhìn chăm chăm vào cờ thi đua trước mặt, Mộc Tử Tinh chỉ cảm thây tam quan của mình bị hủy hoại, thậm chí cô ta còn cảm thây thời nay con mèo đã là phù dâu của con chuột.
Đúng vậy, lần này Hình Kiến đến đây đưa cờ thi đua cho Dương Tiêu.
Ông ta vừa đến tập đoàn Tuyết Tiêu tìm Dương Tiêu, nhưng Dương Tiêu không có ở đó.
Vì vậy Hình Kiến đã đặc biệt đến Học viện nghệ thuật Trung Nguyên trao cờ thi đua cho Dương Tiêu.
Rốt cuộc, là mười