Cô biệt bậc thây Lưu Sảng rất tôn trọng Dương Tiêu, trong khoảng thời gian trước còn luôn miệng nói muôn bái Dương Tiêu làm thây!
Mộc Tử Tỉnh khit mũi: “Đúng vậy, bậc thây Lưu Sảng là hiệu trưởng danh dự của Học viện nghệ thuật Đé Đô.
Chỉ cần bậc thầy Lưu Sảng gật đầu, đương nhiên Đường Đường có, thể tiến vào Học viện nghệ thuật Đề Đô, có bản lĩnh thì anh đi tìm bậc thầy Lưu Sảng đi!”
Cô ta khinh thường nhìn, như thể lời nói của Dương Tiêu là lời bịa đặt, cô ta không tin Dương Tiêu thật sự có thê để Đường Đường tiễn vào Học viện nghệ thuật Đề Đô.
“Ha!” Dương Tiêu khinh thường cười lạnh nhìn Mộc Tử Tỉnh.
Ngay sau đó, Dương Tiêu vẫy tay với Lưu Sảng.
Bậc thầy Lưu Sảng vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng thì thây có người vây tay gọi mình, trên mặt ông lộ vẻ không vui.
Đây là ai? Lại vô lễ như vậy!
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Dương Tiêu, con ngươi của Lưu Sảng co rút lại, nụ cười trên mặt chợt nở như hoa, đi tới nịnh nọt Dương 1IEUE, ˆ Y6) Đây không phải bậc thây Dương Tiêu sao? Đàn em Lưu Sảng chào bậc thầy Dương!”
Đờ mòIlII Chào bậc thầy Dương? Bậc thầy Lưu Sảng lại xưng là đàn em trước mặt Dương Tiêu?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộc Tử Tỉnh như bị chịu một trận đòn suýt ngất xỉu.
Lãng Lãng, nghệ sĩ piano đầu tiên của thế hệ mới trong nước nhìn thấy Dương Tiêu hai mắt sáng ngời.
Anh ta đâu dám do dự, sải bước đến chỗ Dương Tiêu cung kính nói: “Lãng Lãng ra mät đàn anh Dương!”
Ra… ra mắt đàn anh Dương?
Đậu xanh rau mái Mộc