Ở trước mặt Dương Tiêu, cho dù Lưu Sảng là bậc thầy của ngành âm nhạc trong nước, nhưng vân không dám lớn tiếng trước mặt Dương Tiêu.
Lãng Lãng càng trang nghiêm hơn, giông như vô cùng kính nê khi nhìn thây thân nhạc.
Dương Tiêu sờ mũi: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây!”
“Được!” Lưu Sảng có thể nhìn ra Dương Tiêu không muôn nghe lời xu nịnh.
Vì vậy Lưu Sảng lấy hết can đảm hỏi: “Không biết bậc thây Dương tìm đàn em có chuyện gì không? Chẳng lẽ bậc thây Dương nghĩ thông suôt muôn nhận tôi làm học trò?”
Nhận… nhận Lưu Sảng làm học trò?
Vừa dứt lời, Mộc Tử Tinh há hốc môm, căm như muôn rơi xuông.
Nếu không phải vừa nãy tự nhéo mình, cô ta chắc chắn tưởng mình đang mơ.
“Đừng có hơi tý lại nhắc đến chuyện nhận học trò gì đó, như thế mệt lãm!
Là thế này, đây là em vợ của tôi Đường Đường, là một hạt giống tốt!”
“Lần trước ông cũng đã gặp một lần.
Tôi nghĩ cô ây vào Học viện nghệ thuật Đề Đô bồi dưỡng nhất định sẽ tỏa sáng, ông xem?” Dương Tiêu nói thẳng.
Nhìn thấy Dương Tiêu trực tiếp như vậy, trên mặt Mộc Tử Tỉnh hiện lên một vòng che lắp.
Năm nay, nhà trường chỉ có một suất học nâng cao đã bị cô ta chiêm, cộ ta không tin bậc thầy Lưu Sảng sẽ đồng ý.
Đường Đường đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Xin chào bậc thây Lưu, em là Đường Đường!”
“Ha ha ha hai Âm nhạc của bậc thầy Dương Tiêu xuất sắc đến mức