Đường Mộc Tuyết nhíu mày, khuôn mặt không vui nhìn sang Đường Dĩnh: “Chuyện này hình như không có liên quan gì đến cô thì phải?”
Cô biết Đường Dĩnh nhất định đang nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng châm chọc bản thân cô. Đường Dĩnh từ nhỏ đến lớn đã luôn đối đầu chống đối với cô, Đường Dĩnh này chính là hận không thể khiến cho Đường Mộc Tuyết cô sa sút đến mức như chó nhà có tang.
“Đường Mộc Tuyết, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi; chúng tôi không hề có ý gì khác, dù sao xuất thân của chúng ta đều từ Đường gia, chúng ta đều là người một nhà; hiện tại xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Đường Hạo châm chọc nói thêm vài câu: “Đêm qua có phải ngủ tạm ở bệnh viện hay không? Tôi nhớ rằng giường bệnh một đêm khoảng mười hai mươi đồng? Giá tiền này so với một đêm ở khách sạn cũng đã rẻ hơn rất nhiều rồi.
Đường Mộc Tuyết nhìn khuôn mặt châm chọc của hai anh em Đường Hạo cùng Đường Diệu, trong lòng cảm thấy căm ghét cùng cực.
Hôm qua Đường Hạo đã sỉ nhục bọn họ như thế nào ở bệnh viện, đến hiện tại Đường Mộc Tuyết vẫn còn nhớ rõ trong lòng.
Nhìn khuôn mặt xấu xí của Đường Hạo, Đường Mộc Tuyết liền cảm thấy một trận kinh tỏởm.
“Người một nhà? Các người cũng quá xem trọng tôi rồi!”
Đường Mộc Tuyết lạnh giọng nói.
Câu nói này nói ra từ miệng Đường Hạo, châm chọc biết bao nhiêu.
Đường Một Tuyết năm năm rõ mười, Đường Hạo từ trước đến nay chưa từng xem cô là người Đường gia, chỉ hận không thể đè bẹp cô xuống tận đáy sâu.
“Đường Mộc Tuyết, cô đây là có ý gì? Không lẽ trên người cô đang chảy không phải dòng máu của Đường gia?”
Đường Dĩnh cười châm chọc nói: “Chúng tôi chính là lo lắng cho cô, tôi nhớ rằng dưới chân cầu Đại Kiều có rất nhiều dân nghèo lang thang đều cư trú dưới hầm cầu, tôi xem ra cảm thấy rất thích hợp với người nhà các người, chỉ là cô xinh đẹp như vậy, nhất định phải cần thận một chút, ở nơi đó nhất định có rất nhiều kẻ lưu manh, chậc chậc!”
Lời này khiến cho Đường Mộc Tuyết tức giận đến mức thất khiếu xì khói, những lời này của Đường Dĩnh không ngờ rằng lại ác độc như vậy.
Dương Tiêu cũng bốc lửa giận phừng phừng, nếu như Đường Dĩnh không phải là con gái, thì hắn nhất định đã tranh cãi với cô vài câu. Cái gì gọi là địa phương dưới chân cầu Đại Kiều của thành phố Trung Nguyên vô cùng thích hợp với người nhà bọn họ, cho dù có khinh người khác cũng không cần thiết phải nói những lời như vậy? Còn về những lời về những kẻ lưu manh thì càng quá đáng hơn!
“Đường Dĩnh, chú ý lời ăn tiếng nói của cô!” Dương Tiêu lạnh giọng cảnh cáo.
Đường Dĩnh liếc mắt nhìn Dương Tiêu cười châm chọc nói: “Như thế nào? Những lời tôi nói có gì sai sao? Tôi cũng vì tốt cho các người mà thôi, sống dưới chân cầu tiết