Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, dù bình thường hệ Cần vụ có đi học lắt nhắt đến mức nào thì vẫn phải tham gia kỳ thi, vì vậy mấy ngày sau đó hai người Nhiễm Kỳ và Cố Lạc bắt đầu đi học đúng giờ, cố gắng tạm ôm chân Phật tí xíu.
Nhờ có đợt update trên diện rộng của nhà phát hành và Chính phủ, hiện tại 《Ma Vực》 gần như đã được coi là một con game toàn dân, hầu như ai trong trường cũng chơi.
Do đó bấy giờ Nhiễm Kỳ cũng xem như là một trận thành danh, thái độ đối xử với họ của các bạn học cùng lớp cũng ồn ã hẳn lên, thậm chí còn có người chủ động đến hỏi Nhiễm Kỳ mấy cái bí quyết đánh phó bản, vài phương pháp chế tạo vật phẩm, vân vân.
Nhiễm Kỳ cũng không giấu giếm mà nói hết những thứ mình biết cho bọn họ, nhất là cơ chế của BOSS ở một số phó bản, điều này đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
"Nhiễm Kỳ, căn bản là bọn tôi không đỡ được đại chiêu của con BOSS phó bản đấy, có cách nào để khắc phục không?"
"Tốt nhất là nên gi3t chết nó trước khi nó kịp tung đại chiêu, hoặc là dùng các kĩ năng khống chế để cắt kĩ năng của nó rồi tập hỏa dame là có thể giải quyết." Nhiễm Kỳ nghĩ ngợi rồi nói.
"Ok ok, cảm ơn!"
"Nhiễm Kỳ, vậy sau này lúc cậu làm đồ ăn buff thì có thể bán cho chúng tôi một chút không? Khu Giao Dịch bán hết nhanh quá, chúng tôi chậm tí thôi đã không giật nổi rồi......" Có người lưỡng lự mở miệng hỏi.
"Được thôi."
Nhiễm Kỳ đáp ứng thoải mái như vậy trái lại khiến người nọ ngượng ngập hơn, không ngờ Nhiễm Kỳ dễ dãi như vậy.
"Thế, thế thì tốt quá rồi, cảm ơn cậu nhé!"
Thấy Nhiễm Kỳ thoải mái trò chuyện với bọn họ như vậy, Cố Lạc lại hơi khó chịu, không nhịn nổi thì thầm cằn nhằn: "Sao cậu tốt bụng thế? Bảo gì cậu cũng đồng ý, cậu quên hồi trước bọn họ xa lánh tụi mình thế nào rồi à?"
"Trong game chuẩn bị đủ nguyên liệu là đồ ăn có thể sản xuất hàng loạt vèo vèo rồi, bán cho bọn họ một ít cũng đâu có sao, dù gì cũng chỉ là việc nhỏ chẳng tốn sức gì thôi, bán cho ai mà chẳng phải bán chứ?" Nhiễm Kỳ liếc mắt ra hiệu cho Cố Lạc, hạ giọng bảo, "Với lại Công hội tụi mình rất nhanh sẽ lên cấp, đến lúc đấy là có thể mở cửa hàng ở trụ sở Công hội cho người ngoài, nhân lúc này thu hút những người ở đây đến, chẳng phải là cách tuyên truyền tốt nhất à?"
"He he he, cậu nói đúng!" Cố Lạc nghe cậu nói vậy, lập tức vui vẻ trở lại.
Công hội bọn họ giờ đã cấp 4 rồi, vì Điểm cống hiến, hàng ngày các thành viên Công hội đều tích cực làm nhiệm vụ, tốc độ thăng cấp có thể nói là như bay, hơn nữa mỗi lần Công hội tuyển người chẳng cần đăng quảng cáo thì cũng đã có cả đống người xếp hàng chờ rồi.
Đợi sau khi Công hội lên cấp 5, Khu Kinh doanh ở trụ sở Công hội sẽ được phép mở ra cho người ngoài, dựa vào độ nổi tiếng của bọn họ với đống đồ ăn ngon và trang bị của Nhiễm Kỳ, tới lúc đó chắc chắn sẽ thu hút được không ít người chơi, ra mắt thành công.
Phải biết rằng từ khi game mở mục đổi xu game với Tinh tệ, ngoại trừ các kiểu studio dẫn người luyện cấp với quét nguyên vật liệu thì buôn bán trong game cũng có thể kiếm được kha khá tiền.
Đến lúc đó thành viên Công hội có thể thuê cửa hàng tại Khu Kinh doanh, bán đồ tự chế tác hoặc trang bị rớt từ quái, từ đó trụ sở Công hội bọn họ cũng phát triển theo có khi không thua kém gì Chủ thành đâu, khi ấy họ còn cần lo về vấn đề tiền nong nữa chắc?
Lấy ví dụ ngay chính Cố Lạc đi, trong khoảng thời gian này cậu ta bán một đống nguyên vật liệu với trang bị của phó bản cấp cao cũng vớt được không ít tiền.
Nhà cậu ta không giàu như Nhiễm Kỳ, do vậy cậu ta còn ước gì kiếm được thêm chút tiền ấy chứ!
So sánh với phía Nhiễm Kỳ như cá gặp nước thì phía Trương Thước lại như thể sống trong nước sôi lửa bỏng, mặc cho gã đi đến đâu cũng nghe thấy những người xung quanh thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại liếc qua chỗ gã đầy khinh thường.
Từ trước đến nay Trương Thước luôn là thiên chi kiêu tử, đã bao giờ bị đối xử như vậy chứ? Gã chỉ cảm thấy lòng đầy phẫn nộ, thừa lúc học lớp Huấn luyện thì chọn vài người hung hãn chỉnh đốn một trận.
Chẳng qua gã làm vậy không chỉ không thể đè ép sự phát triển của tình hình xuống mà còn khiến bầu không khí ngày càng nghiêm trọng, thậm chí càng lúc càng có nhiều người bắt đầu chỉ trỏ và chỉ trích gã.
Ai cũng nói gã chỉ biết ỷ vào thể chất mạnh để bắt nạt người khác, không có vốn liếng trời sinh là cái thể chất này thì căn bản gã chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả.
Thành tích môn Chiến thuật với môn Lý thuyết của gã đều chỉ tầm trung bình, đây dường như cũng chứng tỏ gã chỉ là một thằng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mà thôi.
Sắc mặt Trương Thước khó coi hơn qua từng ngày, bọn đàn em nghĩ cách khuyên gã: "Anh Thước à, không sao hết, Nhiễm Kỳ cũng chỉ vênh mặt được mấy ngày nay thôi, sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, anh đừng quên nó là thằng học dốt có tiếng, chưa kể đến thành tích môn Cơ giáp thực hành luôn lót bảng mà ngay cả thành tích môn Lý thuyết cũng chẳng cao, chỉ cần điểm tổng không đạt yêu cầu qua môn thì có khi lần này nó phải lưu ban đó! Đến lúc đấy xem xem rốt cuộc ai mới phải là kẻ mất mặt!"
Trương Thước nghe thế, cảm thấy cậu ta nói khá hợp lý, thành tích của Nhiễm Kỳ vốn đã rất kém, trong khoảng thời gian này lại ngày ngày chơi game, căn bản không hề học hành gì, có lẽ chờ khi công bố kết quả thì chắc chắn sẽ bị vả rát cả mặt.
Chơi game tốt thì sao nào? Chẳng phải vẫn bị ở lại lớp đấy thôi?
Tưởng tượng như vậy, lập tức Trương Thước cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Gã rất muốn xem xem, trong kỳ thi cuối kỳ này Nhiễm Kỳ có thể thi ra thứ thành tích mất mặt gì đây!
******
Thời gian ôn tập luôn trôi đi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc họ đã