Gần nửa đêm, Tề Lãng mới trở về nhà sau khi làm xong những việc ở Little Home. Trên đường trở về, cậu vẫn không ngừng nghỉ đến người hàng xóm mới của mình.
Loại bỏ khả năng vị hàng xóm kia là kẻ biến hình hay là ma quỷ linh tinh gì đó, Tề Lãng vốn chẳng tin vào mấy cái điều hư ảo đó mà. Chỉ có mỗi Adonis coi phim kinh dị riết mới bị ám ảnh thế thôi.
Khi cậu vừa bảo hai kẻ ở trong nhà đó khác nhau, Adonis đã mặt trắng mặt xanh, nuốt nước bọt lảng sang chuyện khác luôn.
Nghĩ lại vẫn còn buồn cười chết đây.
Tề Lãng ấn thang máy lên đến lầu bảy.
Khi thang máy mở ra, Tề Lãng vừa vặn gặp vị chủ khu căn hộ. Hình như người kia đang định đi đổ rác.
Cậu bước ra, lễ phép cúi đầu chào một tiếng:
" Chào cô Myths. Cô đổ rác khuya thế ạ?"
Cô Myths nghe giọng nói liền quay sang. Nhìn Tề Lãng một chút rồi cô cười xòa:
" Ôi Wayne, cháu cũng về khuya quá chứ."
" Cháu vừa tan ca làm thêm." Tề Lãng cười nhẹ.
Hai người gặp nhau chỉ đôi lần, hôm nay lại có dịp trò chuyện lâu hơn thường ngày. Cô Myths sau đó tiếp tục việc riêng của mình. Còn Tề Lãng cũng mau chóng trở về nhà.
Hôm nay cậu làm việc nhiều lắm, năng suất hơn hẳn bình thường nên cả người bây giờ rã rời cả rồi.
Lướt ngang qua căn hộ 419, chợt bước chân Tề Lãng khựng lại. Cậu xoay người, ngước nhìn bảng số, sau đó chần chừ mãi không về nhà mình.
Bên trong hình như đang có người. Tiếng cười rôm rả đon đả hơn hẳn buổi sáng.
Tề Lãng nhích lên một bước, cố tình muốn nghe rõ thêm một chút.
Khi nãy còn đang suy nghĩ dở chuyện của hàng xóm này, bây giờ đang đứng trước cửa, không hiểu sao cậu lại muốn đưa tay lên gõ một tiếng để xác nhận quá.
Nhưng nếu ngẫm lại, chẳng phải cậu và Adonis đã làm nghiêm trọng quá vấn đề rồi sao?
Căn hộ này cũng không có lệnh chỉ được một người ở. Lỡ như người ta sống cùng người thân hoặc người yêu bạn bè gì đó thì sao?
Khả năng bạn bè thì cao hơn đấy.
Hai người con trai sống cùng một căn hộ...
Tề Lãng đang nghĩ thì cười thầm trong bụng.
Bàn tay đang giơ lên cao, chỉ còn một động tác gõ vào nữa thôi thì bên trong bỗng dưng dội ra một âm thanh trong trẻo nhưng có phần hơi chói tai.
Vì người kia vừa mới hét một tiếng.
" Á ôi nhện kìa, ôiiiii!!!"
Tề Lãng: "..."
Động tác gõ cửa xác thực của cậu bị ngừng mấy giây, đến khi định gõ lại thì một giọng khác trầm ấm hơn vang lên.
" Jin, đừng hét toáng như thế."
Tề Lãng: "..."
Jin?
Mi tâm cậu nhíu chặt lại.
Giọng nói trầm ấm kia quả thực rất giống với miêu tả của Adonis. Sao cái giọng ấy làm mình thấy quen như vậy chứ?
Tề Lãng nhắm mắt, hít sâu một hơi, lấy lại sự bình tĩnh của mình để mà gõ cửa.
Rốt cục chần chừ mãi, cậu vẫn không thể gõ lấy một tiếng. Đơn giản muốn cảm ơn người ta, cậu cũng không có chút dũng khí nào.
Tại sao thế nhỉ?
Bên trong lúc này đột ngột nói, " Jinnie, mau vào ngủ. Em hư quá!"
Tề Lãng vẫn kiên nhẫn đứng bên ngoài lắng nghe.
Mấy phút sau, giọng cô bé khi nãy phát ra, " Anh hai này, cứ bắt người ta ngủ mãi!"
Anh hai sao?
Tề Lãng lắc mạnh đầu.
Căn hộ này cuối cùng có bao nhiêu người ở vậy chứ?
Buổi sáng mình gặp một người, đến chiều Adonis gặp một người, bây giờ thì còn xuất hiện thêm một cô bé nữa.
Tề Lãng quay mặt nhìn đăm đăm vào cánh cửa, một lúc sau quyết định không để ý nữa, lặng lẽ trở về phòng của mình.
Đợi đến khi cái bóng đen hắt dưới khe cửa mất thật lâu rồi, Hoắc Kình mới liếc mắt nhìn Jin, thở một cái thật mạnh.
Jin lúc này khó hiểu bước xuống khỏi ghế, đi đến sát Hoắc Kình, nhỏ giọng hỏi:
" Chuyện gì thế? Sao chú lại gọi cháu là Jinnie?"
Hoắc Kình lại nhìn Jin, cười khổ một tiếng rồi nói:
" Đánh lạc hướng."
" Sao chứ?" Jin bắt đầu nhíu mày, " Chú gọi Jinnie đã đành, còn đổi cả từ cháu sang em gái, ghê thật. Mà nhé, khi nãy cháu thấy chú cứ nhìn bên ngoài cửa hoài, rốt cục là có gì ngoài đấy sao?"
Dừng lại, Jin quan sát Hoắc Kình, đưa ra kết luận:
" À há! Có phải khi nãy có người ngoài kia nghe lén chúng ta không? Chú biết người đó hả?"
Hoắc Kình đi đến ghế dài ngồi xuống, rót một ly nước lọc muốn một ngụm. Cổ họng thanh rồi, anh mới đập tay xuống bên cạnh, chỉ Jin ngồi.
Jin ngoan ngoãn ngồi cạnh, chờ đợi.
" Cháu biết bên cạnh chú có người dọn đến rồi đúng không?"
Jin gật đầu.
Hoắc Kình lại nhắm mắt rồi mở ra, nặng nề nói, " Tề Lãng đang sát vách chúng ta."
Chưa kịp để Jin tỏ thái độ kinh ngạc thì anh lại bồi thêm:
" Rất có thể người khi nãy đứng bên ngoài là Tề Lãng."
Lần này Jin được kinh ngạc rồi, nhưng cô bé không hô hoáng lên nữa mà thở mấy hơi liền. Sau đó chợt rùng mình.
Jin ôm gối trước ngực, nghiêng mặt hỏi, " Cái này gọi là định mệnh đúng không?"
Hoắc Kình cũng mỉm cười, " Ừ, định mệnh."
" Chú vui lắm đúng không?" Jin tiếp tục hỏi.
Khi thấp thoáng thấy khóe miệng anh giương cao, cô bé đã biết ngay rồi. Dễ gì một người mình yêu lâu như vậy, bây giờ đang ở gần mình lại không vui được chứ?
Bất quá, ngoài vui, anh còn lo lắng nữa.
Jin chu môi nghĩ nghĩ.
Hoắc Kình lúc này dựa người ra sau, thì thầm bảo:
" Lỡ như sau này, bọn chú gặp mặt nhau thì sẽ thế nào đây?"
Jin im lặng.
" Jin à, trước đây chú vẫn rất hận người đó, nhưng rồi chú phát hiện, trong suốt ba năm kia, người đó hình như vẫn còn nhớ chú."
Jin liếc mắt nhìn lén.
" Cứ nghĩ đến việc tha thứ, chú lại thấy giận. Con người vốn luôn mâu thuẫn như thế. Đến lúc cần tha thứ thì luôn chần chừ, đợi khi mất một lần nữa mới lại hối hận. Con người vốn dĩ luôn để thời cơ vụt mất như vậy. Và chú lại là con người thiên về tình cảm. Lý trí đôi khi không thắng nổi tình cảm. Cháu bảo chú nên làm gì?"
" Chú cứ làm theo tình cảm. Lý trí quá nhiều không phải là tốt. Ương bướng muốn khiến người ta hối hận không phải là cách hay. Quan trọng là, khi chú nói lời tha thứ, chú phải chắc rằng, tâm mình đã bình ổn và sẵn sàng chấp nhận để quá khứ trôi đi. Nếu như chú vẫn còn để mình bị ám ảnh bởi ngày hôm đó, đừng nói đến tha thứ, ngay cả gặp mặt cũng đã là không vui."
Hoắc Kình liếc nhìn bà trời con của mình, anh khẽ cười.
Vỗ nhẹ đầu cô bé, Hoắc Kình thở nhẹ ra.
" Chú biết rồi. Khi nào gặp, ắt sẽ gặp. Có trốn tránh vẫn là không thể. Có cố tình muốn gặp cũng chẳng khả thi."
Jin vùi mặt vô gối, lầm bầm, " Yêu khổ quá chứ lại."
#
Tề Lãng ngồi trước máy laptop của mình, bên trái là ly cacao có đá. Cậu đang tìm mấy chỗ tuyển dụng nhân viên đi làm.
Dạo gần đây tìm được nhiều nơi lắm, nhưng điều kiện khá cao nên cậu không thể lọt vào đội ngũ người ta được.
Tối nay Tề Lãng quyết tìm thêm một vài chỗ nữa xem sao.
Một lúc lâu, Tề Lãng nhấp vào một tập đoàn lớn có chi nhánh ở Mỹ, đọc thông tin tuyển dụng, hai mắt cậu sáng rực trong bóng tối.
Vừa vặn lúc này điện thoại reo lên.
Tề Lãng liếc mắt, thấy tin nhắn của Adonis, cậu liền mặc kệ nó.
Hai phút sau, Adonis lại nhắn đến, nhắn liên tục làm âm thanh thông báo réo liên hồi.
Tề Lãng bực bội lầm bầm, cầm điện thoại lên trả lời lại.
Wayne Jones: Gì vậy?
Adonis Thompson: Không ngủ được, định nói chuyện với mày.
Wayne Jones: Coi phim đi.
Adonis Thompson: Phim gì hấp dẫn?
Wayne Jones: AV.
Adonis Thompson: Coi chán rồi.
Wayne Jones: Muốn khẩu vị mới? GV.
Adonis Thompson: ( ném một emoticon cười bỉ ổi)
Tề Lãng liếc nhìn màn hình, phì cười.
Thật ra tâm tình cậu vui vẻ để đùa nhây như vậy là vì cậu tìm được một chỗ tuyển dụng thích hợp rồi. Điều kiện không quá cao, phù hợp từng li với cậu.
Ngày phỏng vấn là ba ngày tới.
Chuẩn bị thôi nào.
Adonis Thompson: Mày, tao lỡ thích mỹ nhân 419 rồi.
Wayne Jones: WTF?
Adonis Thompson: Tao là song tính mà. Mỹ nhân 419 quá xuất sắc.
Wayne Jones: Tao biết mày song tính. Tao đang hỏi, "mỹ nhân 419" là cái gì?!
Adonis Thompson: An tâm. Ngày mai tao đến nhấn chuông cửa, hỏi rõ tên.
Wayne Jones: Cút!
Adonis Thompson: Ơ mày điên à!!!
Wayne Jones: Người ta có người yêu rồi.
Adonis Thompson: Tao không ngại làm người thứ ba.
Wayne Jones vừa mới offline.
Adonis bên kia gầm gừ giận dữ.
Tề Lãng bên đây chỉ muốn ném luôn điện thoại lên giường. Không hiểu vì sao khi nghe Adonis nhắc đến mỹ nhân 419 kia, trong lòng cậu lại khó chịu như vậy.
Một cảm giác mơ hồ bảo cậu rằng, mỹ nhân 419 kia không được tùy tiện động vào. Nhất là những gã đàn ông xung quanh, không được phép đụng vào.
Dĩ nhiên là...không tính cậu rồi.
Tề Lãng tìm xong chỗ tuyển dụng cũng mau chóng leo lên giường, chuẩn bị ngủ.
Khi tắt đèn bàn, cậu liếc nhìn cuốn lịch bên cạnh, thấy trên đó có dấu tích.
Ngày mai.
Bây giờ mới sực nhớ, Tề Lãng vuốt nhẹ dấu tích đó, ánh mắt ảm đạm