Tiết trời hôm nay thật tốt.
Ngài Đông rét lạnh đã dần nhường ngôi cho mùi vị ấm áp trong lành của nàng Xuân. Gió mơn man từng cơn thật mảnh sượt qua da mỗi người.
Hoắc Kình từ lúc bên trong cho đến khi ra khỏi quán cà phê Rose đều một mực nắm lấy tay Tề Lãng. Phong thái của anh cũng vô cùng tự nhiên, không hề chú tâm đến những đôi mắt trong góc khuất vẫn luôn âm thầm quan sát họ.
Tề Lãng hơi ngước mắt nhìn bầu trời, ánh nắng không mấy gay gắt nhưng lòng cậu lại cáu kỉnh hơn bình thường.
Khoảnh khắc gặp mặt quản lý Luke, Tề Lãng đã không còn mấy vui vẻ. Đôi mắt thần kỳ của cậu đã mách bảo, tên Luke này chẳng mấy tốt đẹp như vẻ ngoài của hắn ta. Còn nữa, tên Luke thối tha đó rõ ràng đã đang nhắm vào người của cậu mất rồi.
Vậy mà có một người cứ vô tư mãi, còn tấm tắc khen quản lý thật tốt, mặc dù không được tuyển dụng cả hai nhưng xem chừng rất ổn.
Tề Lãng đứng bên cạnh nghe những lời đó, ấm ức chẳng biết phải xả vào đâu cho thỏa mãn nữa.
Cậu lúc này thở mạnh ra một hơi, quay sang bóp nhẹ hai bên má của Hoắc Kình, tạo thành một khuôn mặt rất khôi hài.
" Ông trời con ạ, sao ông lại dễ tin người như thế hả?"
Hoắc Kình chớp chớp mắt, chẳng tin nổi con người kém mình hơn mười tuổi lại gọi mình bằng ba từ, ông trời con.
Tề Lãng hư lắm rồi.
Hoắc Kình không phản kháng bàn tay kia, chỉ nhất nhất nhíu mày:
" Tề Lãng, cậu hư lắm rồi."
Anh nghĩ gì thì nói đó thôi, lại khiến con người kia nhanh chóng rũ bỏ mọi buồn bực, mỉm cười thật rạng rỡ.
Không bóp má của Hoắc Kình nữa, Tề Lãng chuyển sang xoa xoa đầu anh, một hành động trong mắt của nữ sinh thì vô cùng đáng yêu. Còn với anh, Tề Lãng kia lại hư thêm một bậc nữa rồi.
Bắt lấy cánh tay đang vò loạn trên đầu mình, Hoắc Kình nhíu mi nói:
" Cậu hư thêm rồi."
" Tôi hư chứ không có tin người."
Hoắc Kình không chịu thua, vẫn ôm lấy chính kiến của mình đối với Rose.
" Này, cậu không thấy ở đây tuyển dụng rất dễ dàng sao? Quản lý còn chẳng thèm hỏi một câu nào lại tuyển dụng ngay. Tôi vẫn tiếc khi...không thể cùng cậu làm việc."
Tề Lãng nhất thời dãn đôi lông mày của mình ra, bất đắc dĩ cười khổ:
" Anh thật sự nghĩ ở đây tuyển dụng dễ dàng như vậy sao?"
Hoắc Kình không nghĩ ngợi, lập tức gật đầu.
Thật sự dễ dàng quá rồi.
Sau đó, anh phát giác, " Cậu có nghĩ quản lý kia có ý đồ không?"
Tề Lãng đôi mắt sáng quắc lên, anh thông minh rồi!!!!
Nhưng không dám nói ra cửa miệng mà chỉ gật gù đồng tình, " Tôi cũng thấy như thế."
" Ừm...Nhưng có lẽ sẽ không sao đâu, tôi vẫn sẽ đến làm."
"..."
Tề Lãng bất mãn nhìn Hoắc Kình, trong lòng không biết là cảm xúc quái gì nữa. Cậu không thể tục tằng trước mặt người này, nhưng nếu trước mặt là Adonis, cậu sẽ cứ thế mà tuôn một diễn văn mắng tục cho mà hiểu ra.
Không sao, cậu có thể nhịn được.
Hoắc Kình chỉ là quá tin người thôi.
Một thoáng nào đó, Tề Lãng còn cảm thấy, có khi nào sự ngốc nghếch "ngâu si" trước đây của mình đã lén lút truyền qua cho Hoắc Kình hay không?
Đương nhiên, lời này cậu cũng không nói ra, chỉ dám nghĩ mà thôi.
#
Hai người sau khi bàn luận về Rose không thành công xong lại hướng đến khu mua sắm. Tạm thời dẹp bỏ tất cả về Luke thối tha, Tề Lãng tập trung mua đồ cùng Hoắc Kình.
Anh lựa chọn rất nhiều thứ, tỷ như quần áo, tỷ như chăn gối, tỷ như những vật linh tinh lang tang khác không tiện kể tên.
Hoắc Kình mải mê kéo tay Tề Lãng đến từng quầy một, mua thật nhiều rồi sẽ tự tin dùng một chiếc thẻ vàng để thanh toán.
Tề Lãng nhìn anh cứ thỏa thích dùng nó để mua đồ, trong lòng cậu mặn chát. Tâm tình chốc chốc lại bất mãn điều gì đó, nhưng cậu không để lộ ra bên ngoài, chỉ âm thầm theo sát anh làm người trợ lý đặc biệt.
Hoắc Kình kéo cậu đến một chỗ khác nữa, mua hai cái bàn chải đánh răng giống hệt nhau, chỉ khác màu. Mua thêm hai cái cốc uống nước giống hệt nhau, chỉ khác hình vẽ. Mua thêm hai cái gối nhỏ, giống hệt nhau, chỉ khác màu. Mua thêm...
Được rồi, Tề Lãng nhìn anh cẩn thận lựa chọn những món đồ đôi mà cậu không thể nhịn cười được.
Hoắc Kình nghe thấy giọng cười khe khẽ phát ra, anh quay đầu, vô tư giơ hai cái bịt mắt ngủ ngon lên:
" Màu này được không? Kiểu này thì sao?"
Tề Lãng nhìn nó, vẫn là màu xanh dương, kiểu dáng thì có con cá màu vàng đang quẫy đuôi.
Tề Lãng lắc đầu, chọn một cái Mickey, một cái Donald.
Hoắc Kình khó hiểu hỏi, " Sao không chọn Minnie? Donald thì phải chọn Daisy chứ?"
Tề Lãng bỏ hai cái bịt mắt vào rổ, sau đó ghé sát tai anh nói:
" Anh có coi Mickey không? Mickey thân thiết với Donald còn hơn Minnie đấy."
Hoắc Kình chớp mắt, ngẩn ra một lúc mới có thể bừng tỉnh mà phán:
" Tề Lãng, cậu phá hoại tuổi thơ quá!"
#
Rời khỏi khu mua sắm, Tề Lãng liếc nhìn những túi đồ khổng lồ kia, không biết nên cảm thán bằng cách nào. Hoắc Kình thì rất vui vẻ cao hứng, mỉm cười nói:
" Lâu lắm rồi mới đi mua đồ thế này đó. Hmm, căn hộ của chúng ta sẽ thật ấm áp."
Tề Lãng nghe thế, khóe môi không tự chủ lại cong lên mỉm cười.
" Ừm, nếu còn muốn mua gì cứ nói."
Hoắc Kình quay qua nhìn cậu, không biết ngẫm nghĩ cái gì lại lắc đầu:
" Không cần đâu. Chúng ta phải tiết kiệm."
"..."
Tề Lãng thật sự không theo nổi suy nghĩ của người nào đó. Rõ ràng vừa mới mua một đống đồ thế kia, bây giờ lại mạnh miệng nói, chúng ta phải tiết kiệm.
Cậu mím chặt môi, lộ rõ vẻ không thể hiểu nổi.
Một lúc sau, cậu hỏi:
" Thẻ vàng kia là của anh sao?"
Hoắc Kình một tay cầm mỗi một bịch đồ, thản nhiên lắc đầu:
" Không phải, của Hoắc Ưng đấy."
" Anh không có thẻ sao?"
Hoắc Kình lúc này cười tà ma. Lần đầu tiên con người kia lại cười kiểu gian gian thế này đó. Tề Lãng lần đầu chứng kiến, sau này cũng không thể quên được.
Về sau cậu gợi lại chuyện này, Hoắc Kình chỉ nhún vai nói:
" Tôi bắt chước cậu mà."
Tề Lãng chịu thua.
Hoắc Kình cười tà ma xong lại nói, " Tôi cũng có, thẻ còn rất nhiều tiền. Nhưng Hoắc Ưng bảo không cần dùng, cứ dùng thẻ này là được."
Tề Lãng không mấy hài lòng, nhíu nhíu mày:
" Dùng đồ của người khác không hay đâu."
Hoắc Kình có thể hiểu ý của cậu, anh cũng biết như thế nhưng mà câu kia thật là khiến con người ta khó