Vòng tay của Hoắc Kình hôm nay ấm áp hơn thường ngày. Nó làm Tề Lãng không cách nào rời khỏi, không cách nào buông bỏ được.
Hai người cứ quấn quýt lấy nhau như thế cũng được vài phút, sau đó Hoắc Kình mới thôi ôm cứng lấy Tề Lãng. Khuôn mặt anh toát ra một sự vui vẻ và hy vọng nào đó khiến Tề Lãng cực kỳ tò mò.
Cậu vừa định cất tiếng hỏi thì Hoắc Kình đã giành lấy trước.
" Có bất ngờ không?"
Tề Lãng vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn gật đầu. Cậu không hiểu nhưng rất bất ngờ.
Tại sao Hoắc Kình lại xuất hiện ở đây? Còn ở trong một căn hộ đắt tiền như thế này? Còn có rất nhiều thứ kinh ngạc nữa.
Hoắc Kình vẫn mang theo sự cao hứng của mình, chỉ vào phía bên phải, ở đằng sau:
" Đồ đạc của cậu ở căn hộ cũ, tôi đều mang qua đây cả rồi. Hmm, kia là phòng ngủ của chúng ta, còn có thư phòng nữa. Bên trong có đầy đủ những cuốn sách của chúng ta. Tất cả đều mang đến đây cả."
Trong giọng nói kia chất chứa một niềm hạnh phúc bé nhỏ. Ngay cả nụ cười kia cũng hạnh phúc đến kỳ lạ.
Hoắc Kình nói xong, một lần nữa kéo tay Tề Lãng về phía phòng ngủ:
" Mau đi tắm thôi, rồi cùng ăn tiệc."
Tề Lãng đến giờ mới hiểu được một chút vội giữ lấy tay của anh. Cậu bỗng nghiêm giọng hỏi:
" Hoắc Kình, anh có biết mình đang làm gì hay không?"
Hoắc Kình có chút sửng sốt khi nghe Tề Lãng nghiêm túc như thế, nhưng rồi anh đã mỉm cười nhẹ nhàng, cũng không bối rối trả lời:
" Biết chứ. Tôi đang từ bỏ tất cả để sống cùng cậu."
Ánh mắt nóng giận của Tề Lãng khi nãy bây giờ đã dịu xuống một chút. Cậu vẫn nắm lấy bàn tay anh, dù không muốn phá đi sự vui vẻ lúc này nhưng cậu không thể làm như vậy được.
Hoắc Kình vốn dĩ không phải là Tề Lãng, không phải là một thiếu gia ngông cuồng, hư hỏng như thế.
Cuộc sống ở Hoắc gia rất tốt. Chu Sa rất yêu thương anh, chính vì yêu thương anh nên bà ấy mới nhất quyết phản đối mối quan hệ này.
Hoắc Kình không thể chỉ vì tình yêu của hai người mà trái ý với mẹ của mình, không thể cứ như vậy mà từ bỏ hết tất cả chỉ để theo cậu.
" Hoắc Kình, chúng ta không thể làm như thế. Mẹ anh sẽ rất đau lòng."
Tề Lãng lúc này có thể thấy rõ được niềm vui của anh đã vơi bớt đi rồi, cao hứng khi nãy cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa.
Hoắc Kình thu bàn tay của mình trở về, nặng nề nói:
" Tôi không thể cứ như thế mà rời bỏ cậu được. Tôi chỉ đơn giản là muốn sống cùng cậu, sống một cuộc sống bình thường mà thôi. Tôi không còn là nhị thiếu gia nhà họ Hoắc nữa. Tôi biết mẹ tôi sẽ rất đau lòng nhưng...tôi không thể nhìn thấy chuyện của mình lại bị ngăn cấm như thế."
Tề Lãng lần nữa bắt lấy tay anh, hạ thấp giọng:
" Chúng ta sẽ không chia tay, chúng ta sẽ không bị gì cả. Nhưng chúng ta vẫn phải tôn trọng người lớn."
" Đi tắm đi." Hoắc Kình hạ mi mắt, nhỏ giọng như nói với chính mình, " Đã đến rồi thì ở một đêm đi. Nếu muốn, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Nói xong, Hoắc Kình quay lưng về phía Tề Lãng, đi đến chỗ bàn ăn đã sớm được trưng bày rất nhiều thứ.
Tề Lãng nhìn qua, bây giờ mới phát hiện bàn ăn được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, giống như một buổi tiệc mừng vậy. Còn có băng rôn màu xanh dương rất đáng yêu, cùng dòng chữ cũng rất trẻ con.
Xung quanh khắp nơi trong bếp đều được treo những quả bong bóng trong suốt. Tề Lãng lần đầu nhìn thấy những quả bong bóng hình bầu dục, dài dài và trong suốt như thế.
Cậu cảm thấy những quả bong bóng đó có chút kỳ quặc, hay đúng hơn là...rất đáng nghi.
Hoắc Kình đứng trước bàn tiệc, nhìn những món mà mình cùng Jin đích thân chuẩn bị, anh chỉ mím nhẹ môi.
Cất công chuẩn bị cẩn thận như thế, cuối cùng thì được gì cơ chứ?
Hoắc Kình nhắm mắt, thở mạnh ra một cái rồi bắt tay vào dọn dẹp. Anh thu lại những món ăn không cần thiết, dẹp cả chiếc bánh gato làm từ quả việt quất, có cả màu xanh dương.
Bữa tiệc này gọi thẳng một cái tên thôi, Blue Ocean.
Dọn xong mấy món ăn kia rồi, Hoắc Kình đi đến tháo xuống những quả bong bóng "đáng nghi" kia.
Anh đang làm dở thì có một bàn tay vội vàng chặn lại, còn dùng lực ôm lấy anh từ phía sau nữa.
" Sao còn chưa đi tắm? Không lẽ muốn rời khỏi ngay bây giờ?"
Hoắc Kình ủy khuất nói.
Tề Lãng mặc kệ những lời nói kia, cứ thế mà ôm lấy hai bả vai gầy gầy kia. Cậu duỗi tay gắn những quả bong bóng trở về vị trí cũ, sau đó nói:
" Xin lỗi."
" Chúng ta tiếp tục thôi. Tiếp tục cuộc sống của chúng ta."
Hoắc Kình lúc này quay người, nhìn Tề Lãng bằng một ánh mắt mất mát. Sao cậu không thể nói sớm hơn một chút? Còn hại anh suýt nữa thì buồn đến ngày mai, suýt nữa thì uổng phí những quả bong bóng cất công bơm căng phồng kia.
Tề Lãng xoa nhẹ mặt anh, mỉm cười nói:
" Được rồi, tôi sẽ đi tắm, sau đó chúng ta dùng bữa, được chưa?"
Hoắc Kình cũng không chần chừ nữa, gật đầu quyết đoán:
" Được, mau mau đi."
Tề Lãng lại cười khẽ. Sau đó, cậu dời mắt đến những quả bong bóng đáng nghi kia, hỏi thẳng một câu:
" Hoắc Kình, anh mua những quả bong bóng này ở đâu?"
Hoắc Kình rất thản nhiên nói, " Không có mua. Chúng đều ở chỗ của cậu."
" Chỗ của tôi?" Tề Lãng há hốc miệng, " Tôi nhớ mình cũng không có mang những thứ này về nhà."
Nhắc đến những thứ kia, Hoắc Kình lúc này có hơi buồn cười. Anh chỉ vào một quả, lại giải thích:
" Ừm, chúng là những món mà cậu vứt lung tung dưới gầm giường ấy. Tôi vô tình thấy nên đem về. Jin nhìn chúng, bảo là cứ bơm căng lên, cái này chẳng sợ vỡ."
Nghe giải thích đến đây, Tề Lãng trầm mặc rất lâu. Vẻ mặt cậu đen lại như những nhân vật hoạt hình đang trong tình cảnh bức bối và khó nói nên lời.
Một hồi sau, Tề Lãng thất thần lên tiếng:
" Dưới gầm giường của tôi, có phải đó là...cái kia không?"
Hoắc Kình chớp mắt, gật đầu, " Đúng là thế!"
" Hoắc Kình!!" Tề Lãng bất đắc dĩ gọi tên anh trong sự dồn nén, sau đó mới mếu máo nói, " Đồ ngốc, anh có biết lãng phí quá hay không? Mua một hộp đó cũng phải trả tiền đó."
"...Thay vì tốn tiền mua một hộp bong bóng khác về thổi thì có sẵn cái này rồi mà."
" Anh còn cãi à? Chúng không dùng để thổi bong bóng."
" Chúng ta cũng không dùng nó nhiều đến mức như vậy đâu."
"..."
#
Một đêm ở cùng nhau trong một căn hộ thuộc sở hữu riêng của hai người cũng đủ khiến cho mức độ tình yêu tăng lên vượt bậc.
Khi Hoắc Kình thức dậy thì Tề Lãng đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cả hai mất rồi. Điều này cũng không còn lạ gì nữa khi mà người nào đó luôn đích thân nấu