Tưởng Lệnh Thần bỗng nhiên thả tóc của Thẩm Thấm ra.
Thẩm Thấm không còn chỗ tựa nên lảo đảo một chút.
Ai ngờ, ngay sau đó, Tưởng Lệnh Thần trở nên tàn nhẫn hơn, đưa tay bóp chặt cổ cô.
“Tôi chỉ hỏi em một câu.
Em chủ động đi tìm cảnh sát, đề xuất chuyện làm nội gián cho bọn họ hay là bọn họ tìm và ép em phải hợp tác với họ?”
“Hai chuyện này có gì khác nhau sao? Anh đã rơi vào bước đường này rồi mà vẫn còn rối rắm chuyện tôi chủ động hay bị động sao?”
Tưởng Lệnh Thần bực bội, nghiêm nghị quát lên, ngắt lời cô: “Trả lời tôi!”
“Anh có chắc là muốn nghe câu trả lời thành thật không?”
Giọng điệu bâng quơ và ánh mắt khinh miệt của cô khiến cho Tưởng Lệnh Thần không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
“Được, vậy để tôi nói cho anh biết.
Là tôi lén ghi âm cuộc nói chuyện điện thoại giữa chú anh và Phương Vi Vi, dùng thư nặc danh để gửi nó cho cảnh sát.
Tôi làm thế vì muốn giúp Thời Chung thoát khỏi vụ án này mà thôi.
Kết quả không bao lâu sau liền có người của tổ chuyên án liên lạc với tôi, hy vọng tôi có thể làm nội gián cho bọn họ.
Tôi vừa nghĩ đến chuyện chỉ cần nhà họ Tưởng các anh hoàn toàn sụp đổ thì sẽ không còn ai gây khó dễ cho Thời Chung nữa nên liền đáp ứng bọn họ ngay.
Huống chi làm như thế còn có một số tiền thưởng không nhỏ.”
Những lời cuối cùng nói rất nhẹ nhàng và lưu loát nhưng lại giống như một con dao cắt ngang qua tim Tưởng Lệnh Thần.
Mắt anh ta long lên sòng sọc, gần như là tóe máu, giọng cũng trở nên gay gắt hơn: “Tiền thưởng làm nội gián? Một cái túi xách tôi mua cho em còn nhiều hơn thế.
Mẹ kiếp, nói đến cùng thì cũng là vì Thời Chung thôi!”
Khi thiết bị nghe trộm cài trong áo Thẩm Thấm bị Tưởng Lệnh Thần giật xuống, trong chiếc xe đang đậu trên bờ đê của cảnh sát bỗng vang lên một tiếng “rít” chói tai, sau đó phía cảnh sát không thu được bất cứ tín hiệu nào nữa.
Mọi người đều cảm thấy lo lắng.
Không ai ngờ Thẩm Thấm vừa bước vào biệt thự chưa đầy năm phút thì đã bị Tưởng Lệnh Thần phát hiện ra máy nghe trộm.
Người bình tĩnh, thận trọng như Thời Chung mà bây giờ cũng không thể kiềm chế được, vội vàng liên lạc với Từ Kính Nam; “Thế nào rồi?”
Từ Kính Nam vốn cũng tưởng rằng Thẩm Thấm có thể giúp bọn họ tranh thủ thêm ít thời gian để anh ta sớm tìm ra được Tưởng Lợi Đức, dùng sự an nguy của Tưởng Lợi Đức để trao đổi lấy Tầm Tầm, lúc đó không lo Tưởng Lệnh Thần không chịu thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ, Thẩm Thấm nhanh chóng bị lộ trong thời gian ngắn như thế, cho dù Từ Kính Nam có bản lĩnh thế nào đi nữa thì cũng chưa xong việc được.
Quả nhiên, câu trả lời của Từ Kính Nam không được như ý: “Bệnh viện công nhiều người phức tạp nên có lẽ Tưởng Lợi Đức sẽ chọn bệnh viện tư.
Tôi đã cho người liên lạc với tất cả các bệnh viện tư lớn trong thành phố nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.”
Bên ngoài căn biệt thự bên bờ biển, phía cảnh sát cũng không thể cứ tiếp tục ngồi chờ được nữa.
Ba phút sau khi mất liên lạc với Thẩm Thấm, người chỉ huy bên phía cảnh sát không thể không thay đổi phương án hành động.
“Cứ tiếp tục chờ đợi thế này không phải là cách, phải xông vào thôi.”
Cảnh sát vừa sắp xếp xong cho các vị trí, người chỉ huy đang chuẩn bị ra lệnh cho đội cảnh sát vũ trang hạng nặng có mặt ở đây đột kích vào biệt thự thì bỗng có một chiếc xe độ lao vút ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, chạy đi xa trong tiếng động cơ gầm rú vang trời.
Tốc độ của chiếc xe đó quá nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua hai phòng tuyến của cảnh sát và nhanh chóng leo lên bờ đê, phóng vút về phía con đường gần đó nhất.
Trong tiếng hú vang trời của còi xe cảnh sát, Thẩm Thấm nhìn qua gương chiếu hậu, xe cảnh sát bị bỏ lại càng lúc càng xa, trong lòng cô cũng trở nên lạnh buốt.
Xe cảnh sát đang chặn khắp các ngả đường, ngăn cản anh ta một cách ráo riết.
Nhưng Tưởng Lệnh Thần lại xảo quyệt tránh được hết tất cả các chướng ngại.
Cuối cùng Thẩm Thấm không chịu được nữa, cô nhào qua giành lấy vô lăng.
Xe bị mất phương hướng trong khoảnh khắc.
Bánh xe ma sát với mặt đường cao tốc tạo thành những tiếng rít chói tai.
Tưởng Lệnh Thần giáng một cái tát vào mặt Thẩm Thấm.
Ngay sau cái tát đó, anh giữ chặt hai tay của cô lại.
“Em mà còn thế nữa là ba người chúng ta đều phải chết trên đường đấy!”
Đầu của Thẩm Thấm đang ong ong cả lên nên không hề nghe thấy Tưởng Lệnh Thần nói gì.
Mãi đến khi tiếng ong ong ấy biến mất, cô mới láng máng nghe được từ cốp xe phía sau truyền đến tiếng ú ớ không rõ ràng, dường như là tiếng khóc của một đứa trẻ đang bị bịt miệng.
Thẩm Thấm nhìn Tưởng Lệnh Thần bằng ánh mắt không dám tin.
“Anh… anh nhốt Tầm Tầm trong cốp xe à?”
Tưởng Lệnh Thần im lặng, coi như là ngầm thừa nhận.
Kỹ thuật lái xe của Tưởng Lệnh Thần rất cao, bao nhiêu cảnh sát được điều động mà vẫn không theo được xe của anh ta.
Thời Chung ngồi cùng một chiếc xe với viên cảnh sát chỉ huy.
Người phụ trách đang liên lạc với đội cảnh sát giao thông, yêu cầu tăng thêm chi viện thì điện thoại của Thời Chung bỗng đổ chuông.
Là Nhậm Tư Đồ gọi đến.
Nhậm Tư