Sau một cơn chấn động mạnh, Thẩm Thấm cảm thấy cả cơ thể không còn là của mình nữa, tầm mắt thì nửa mờ nửa rõ, như thể trước mặt có một làn sương mờ.
Trong làn sương mờ ấy, cô nhìn thấy Tưởng Lệnh Thần với cái đầu chảy máu đầm đìa.
Máu chảy ròng ròng từ đầu tóc của anh ta.
Tưởng Lệnh Thần dùng chút sức lực sau cùng, nhọc nhằn rút đôi tay đang ôm đầu của Thẩm Thấm ra, cười tự giễu.
“Em thà rằng nhảy khỏi xe cũng không muốn đi cùng tôi sao?”
“…”
“Á…”
Đây là câu nói cuối cùng của Tưởng Lệnh Thần trước khi anh ta chìm sâu vào hôn mê.
Bốn phía của cốp xe được lót một lớp xốp dày nên Tầm Tầm chỉ bị thương nhẹ.
Nhưng trải qua một cơn kinh hoàng nên sau khi cảnh sát ôm ra khỏi cốp xe, cậu bé không ngừng run lẩy bẩy, cuối cùng được đưa vào nhập viện ngay trong đêm.
Mãi đến khi Thời Chung chạy tới trước mặt Tầm Tầm, ôm cậu bé vào lòng, không ngừng an ủi thì Tầm Tầm mới mở miệng lên tiếng sau mấy tiếng đồng hồ câm lặng…
Trước mặt Thời Chung, Tầm Tầm òa một tiếng rồi khóc rống lên.
Vất vả lắm Thời Chung mới có thể dỗ được Tầm Tầm ngủ.
Không thấy bóng dáng của Nhậm Tư Đồ - người lẽ ra phải sớm có mặt ở đây - nên Thời Chung rời khỏi phòng bệnh, ra ngoài hành lang lấy điện thoại gọi cho vợ yêu.
Nhưng người nghe điện thoại lại không phải Nhậm Tư Đồ.
“Anh là chồng của cô ấy à? Là thế này, cô ấy vừa tỉnh, hiện vẫn đang ở tại bệnh viện của chúng tôi.”
Đêm ấy, trời đã định là Thời Chung phải chạy qua chạy lại giữa các bệnh viện.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tiểu Từ chở Thời Chung, vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện Tân Hải.
tìm vị bác sĩ đã nghe điện thoại của Thời Chung.
“Cô ấy đâu?”
Bác sĩ thấy vẻ mặt của Thời Chung có vẻ rất nôn nóng nên cố gắng nói vơi giọng thật ôn hòa để khiến anh bình tĩnh lại đôi chút: “Chúng tôi đã xét nghiệm máu rồi, không có gì đáng lo cả, thai phụ bị hạ đường huyết mà thôi.”
Thời Chung kinh ngạc tới nỗi lập tức nắm lấy hai vai của bác sĩ.
“Ông nói cái gì?”
Bác sĩ sợ tới nỗi run lên, cố gắng gạt tay của Thời Chung ra, sau đó mới khôi phục lại giọng nói trầm tĩnh đặc thù của nghề nghiệp: “Tuy hiện giờ thai nhi rất khỏe mạnh nhưng sau này phải lưu ý nhiều điều.
Đừng để thai phụ làm việc vất vả, đồng thời phải bổ sung dinh dưỡng.
Lỡ như lần sau mà bị ngất xỉu nữa, đụng trúng chỗ nào thì không hay đâu.”
Tiểu Từ đi theo Thời Chung bao nhiêu năm nay nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Thời Chung vội vã như lúc này.
Anh ngơ ngẩn một lúc, bộ dạng vừa muốn cười vừa không cười nổi, nói bằng giọng lắp bắp: “Tôi biết rồi… tôi biết rồi… Cảm ơn bác sĩ.”
Mãi đến khi bác sĩ đã rời đi, Thời Chung vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Mới đầu, anh từ từ đi về phía phòng truyền dịch như một cái máy.
Nhưng càng đi càng nhanh, tim cũng càng lúc càng đập mạnh.
Đến cuối cùng, Thời Chung vừa chạy vừa thở hổn hển, sau đó đẩy tung cánh cửa phòng truyền dịch ra.
Nhậm Tư Đồ giật mình thảng thốt.
Vốn lúc này chỉ có một mình cô ngồi trong phòng truyền dịch để truyền chất dinh dưỡng.
m thanh đẩy cửa quá