Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Lời nói của anh tác động đến tâm trí cô đan xen một cảm giác gì đó mới mẻ nghe lần đầu tiên bù lại chút quen thuộc, như đã từng cảm nhận ở đâu đó. Hạ Tử Lăng lúc nào cũng nhìn cô với ánh mắt chăm chú đó, nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời, mỗi lần anh nói đều đoán trúng một phần suy nghĩ của cô khiến nó trở nên rõ ràng hơn. Đặc biệt hơn, anh rất kiên định với lời nói của mình.
Bối rối trước câu nói mình không thể đáp trả, Hạ Nhan đành buột miệng nói lảng tránh vấn đề: " Nhanh lên còn kịp thời gian uống trà."
Đặt nhẹ đồ xuống, rồi đi vào cổng trong. Đi qua lại cái hồ lúc nãy ngồi ăn, giữa trưa mặt hồ trở nên sáng hơn. Mặt trời giữa mùa thu có phần nhạt đi. Bóng hình mờ mờ ảo ảo đó đang lắng đọng trên mặt hồ, màu xanh nhạt đã hóa thành màu vàng bàng bạc khẽ lay động trước cơn gió nhè nhẹ khẽ thoảng qua.
Đến cạnh bờ hồ, Hạ Tử Lăng đột ngột dừng lại. Hạ Nhan đi phía trước không nghe thấy tiếng giày đằng sau nữa, bất giác quay lại thấy anh đứng yên, mắt dõi về phía cô. Đến lúc này, anh rốt cuộc cũng mở miệng ra nói chuyện : " Hạ Nhan, cô có nhận ra điều gì khi nhìn thấy tôi không ?"
Cái màu xanh dương trong đôi mắt chưa hề mất đi vẻ ôn hòa, có điều nó đã có thêm một chút gì đó lồng vào như một tia sáng trong suốt điểm thêm vào tạo ra sự nghiêm túc bất chợt. Anh cười nhẹ đi trông thấy.
Cái biểu cảm của anh trước khung cảnh hiện tại chẳng khác nào một nhân vật trong bức tranh đang được linh động ra khỏi đó. Đắm chìm trong sự thay đổi đột ngột, cô chỉ có thể giương đôi mắt màu nâu sáng hướng về phía anh, không chớp. Đúng như lời anh nói, cô có nhận ra điều gì đó từ anh. Nhưng cô không biết nó là gì, chỉ là cảm nhận.
Anh từ từ tiến tới, cô bất giác lùi ra đằng sau theo bản năng. Hành động của Hạ Tử Lăng mách bảo cô không được đứng yên tại chỗ. Phải tiếp tục lùi ra đằng sau, tránh xa anh một đoạn. Anh tiến bước nào, cô lùi bước đấy. Khuôn mặt anh giữ nguyên trạng thái cũ, chỉ có thân thể anh di chuyển.
Lùi mãi, Hạ Tử Lăng cuối cùng cũng gần cô hơn một chút, thì anh mới nói tiếp, kèm theo đó là đôi mắt căng mở nhìn về phía sau, miệng nói nhanh hết mức : " Cẩn thận phía sau."
Đã quá trễ, Hạ Nhan đứng sát đến gần mép hồ, lời cảnh báo của anh mới được nói ra và kết quả cô đã rơi ngay xuống trước đó. Chân chạm vào thềm đã khiến cô không thể làm chủ thân thể kịp nên cứ theo đà ngã. Từ trên xuống dưới, toàn thân ướt sũng. Một tiếng nước vang lên phá vỡ cái không gian im lặng nãy giờ. Tóc dính chặt vào cả áo nói lên độ đẫm nước.
Mặt hồ nông, gần sát bờ đến cổ Hạ Nhan. Ngoi dậy từ phía mặt nước, cô nhìn về phía Hạ Tử Lăng đang cười hả hê trên bờ trêu chọc mình. Vẻ mặt anh, chắc là đang sung sướng lắm vì chứng kiến một trò hề có một không hai của cô.
Cục tức đè nén xuống nhường chỗ cho việc cố leo lên bờ của cô. Hạ Tử Lăng chìa tay ra ý định cho cô bám vào. Thủ phạm gây ra chỉ khiến biến khuất mắt cho xong, lại còn định nhờ giúp, tự làm còn hơn.
Hạ Nhan leo lên bờ, quắc mắt nhìn cái người kia còn chưa hết cười. Ngoài việc vắt cho mái tóc bớt nước đi, thì cô không thể làm gì khác. Quần áo đã ướt thì chỉ còn cách thay bộ khác.
Cô nhìn thấy Hạ Tử Lăng còn đang cười kia, thì nói với giọng vô cùng khó chịu : " Anh làm gì cứ cưới mãi thế, còn nữa hãy ngừng nhìn chằm chằm tôi đi, bộ dáng ướt sũng chẳng có gì để xem cả."
Hạ Tử Lăng nghe được lời cô nói , định bảo cô rồi lại ngập ngừng nhưng anh vẫn quyết định nói : " Tôi nghĩ cô về sau đừng mặc áo sơ mi thì hơn, với những sự cố hay xảy ra thế này. Lời khuyên chân thành đấy."
Hạ Nhan không hiểu ý Hạ Tử Lăng cho đến về sau khi cô nhìn lại thân thể mình. Mặt mới bắt đầu biến sắc. Chiếc áo sơ mi dài tay trắng tinh cũng chịu ảnh hưởng bởi nước, mạnh là đằng khác. Lớp da trắng nõn của cô phập phồng dưới lớp áo sơ mi dính nước lộ ra rõ mồn một. Còn phía bên trên thì... Nghĩ đến đây, mặt cô hóa đỏ như gấc, lấy hai tay che người mình lại, hướng ánh nhìn giận dữ về phía Hạ Tử Lăng : " Anh biết lại còn đứng nhìn."
Hạ Tử Lăng lại hai tay ôm ngực giả bộ mình vô tội trong khi bằng chứng kết