Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Tô Mộng vẫn chưa ngừng chủ đề đấy lại : " Tớ chắc chắn dưới lớp mặt nạ đấy là một anh chàng rất đẹp trai, có ngày tớ được gặp mặt, nói chuyện với anh ấy thì kể cả chết cũng mãn nguyện."
Hạ Nhan cắt đứt nó bằng một câu " Mặt còn chưa thấy đã bảo đẹp trai."
Tô Mộng lắc đầu : " Người ta có ảnh đấy, nhìn vóc dáng với cả ngoại hình thì cũng đủ thấy là một người có diện mạo cỡ không tầm thường.."
" Cậu đã bao giờ tính đến trường hợp anh ta bị bắt lại chưa?"
Tô Mộng phủ nhận ngay điều Hạ Nhan nói: "Tỉ lệ là o%. Riêng về phần nhanh nhẹn làm gì có ai bì được anh ấy. Chuyện đấy còn khó hơn việc tớ trở thành idol nổi tiếng."
Hạ Nhan đăm chiêu suy nghĩ. Thường thì khi nói về trai, Tô Mộng kể lể, cô sẽ cho vào quên lãng. Biết cũng không được gì chỉ tổ nặng đầu thêm. Hôm nay nói đến tên trộm nổi tiếng cả nước đều biết trừ cô thì lại có một chút hứng thú lạ lùng.
Trên đời này thật sự có một tên trộm như thế thật sao. Nếu như đúng lời Tô Mộng nói thì chẳng khác nào anh ta là ma quỷ . Riêng cái vật thể đã chứng minh một điều đó là thứ phi khoa học. Làm sao có chuyện chạm vào hình thoi đó lại hóa tan thành nước.
Hạ Nhan tiếp tục hỏi Tô Mộng mong sao nghe thêm được nhiều thông tin : " Còn cái gì cậu biết về anh ta không ?"
Tô Mộng thấy phản ứng lần đầu tiên có ở Hạ Nhan khi cô nói tiếp về chủ đề này liền nhíu mắt lại nhìn cô cười gian. Hạ Nhan nhìn cô bạn mình với ánh mắt phòng bị. Mỗi lần cậu ta thể hiện biểu cảm đó trên gương mặt lại là một sự tưởng tượng phi sự thật xuất hiện.
" Đừng nói cậu có ý gì với anh ấy đấy nhá ?" Tô Mộng nói.
Một câu hỏi viển vông lại được thốt ra. Bị hiểu nhầm nghiêm trọng thế, ai chịu ngồi yên . Hạ Nhan lập tức phản bác lại ngay : " Ai lại có ý gì với người mới chỉ nghe kể."
" Thật không ?" Tô Mộng hoài nghi hỏi lại.
" mấy chuyện anh ta làm quá kì lạ nên mới muốn xem mấu chốt nằm ở đâu." Hạ Nhan tiếp tục biện minh cho lời nói của mình.
" Hai người hay thật đấy, lại ca ngợi tên trộm trước mặt cảnh sát." Một giọng nói có phần trầm xuống thốt ra phá tan bầu không khí nói chuyện sôi nổi của Tô Mộng và Hạ Nhan. Khi hai cô ngồi nói với nhau, đã quên mất đi sự tồn tại của một người đang ngồi đối diện mình. Lúc này Tô mộng mới nhận ra hình như mình nói nhiều quá về Diamond Ace. Hạ Tử Lăng là cảnh sát đương nhiên sẽ có phản ứng bất mãn.
Cuộc nói chuyện kéo dài hơn dự kiến nên đã vô tình ảnh hưởng đến người nào đó. Cô chưa thấy anh tức giận bao giờ , liệu điều này có khiến anh có chiều hướng biến chuyển. Hạ Nhan quan sát biểu cảm thay đổi trên gương mặt anh. Cô lại liên tưởng đến chuyện mình lại phải đến trụ cảnh sát lần nữa vì cái tội ca ngợi tên trộm.
Qua một lúc lâu, tách trà đang dần lạnh đi. Hạ Nhan và Tô Mộng đều nhìn về phía anh không nói thêm từ nào. Cảm tưởng một lớp đen sương mỏng đang che hết tâm nhìn của anh tạo nên cái bầu không khí u tối.
Một lúc lâu sau, khi Hạ Nhan cảm thấy cái tình hình này đang trở nên rối rắm một cách thái quá. Cô liền mở miệng định nói vài câu với anh nhưng chưa gì, lời nói của anh lại được thốt ra đầu tiên , hỏi cô : " Các cô nghĩ về Diamond Ace như thế à ?"
Nghĩ gì nói đấy, thông tin hoàn toàn chính xác từ một fan trung thành như Tô Mộng. Cô gật đầu nói, giọng có phần e dè hơn : " Đúng thế."
Lắng đọng trong từng phút giây để chờ anh phản ứng. Có phải tức điên lên rồi bỏ về, hay sẽ giảng dạy đạo lí về vấn đề này. Cả hai cô đều không muốn. Hạ Nhan nhìn anh rồi lại hết nhìn Tô Mộng. Chờ đợi.
Đến khi anh thốt ra câu nói đằng sau đó : " Tôi thích đấy." thì không khí xung quanh được thay thế bởi sự bất ngờ đến một mức khó tin. Tô Mộng nhìn Hạ Nhan, cũng thấy cô có biểu cảm giống hệt mình, chứng tỏ bản thân nghe rất rõ. Cô hỏi lại lần nữa: " Anh vừa nói gì cơ ?"
Hạ Tử Lăng nở nụ cười, nói chậm hơn cho hai cô : " Diamond Ace tôi đọc khá nhiều thông tin về anh ta, nhưng nghe từ chính fan đọc có vẻ thú vị hơn."
"