Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân" Tôi sẽ thông báo cho điện hạ Leon, ngài hãy thông báo cho ngài Ryvan. Thời điểm này bọn chúng sẽ săn lùng ngài nên cần có người bảo vệ. Hãy làm tốt nhất có thể."
" Chỉ cần Leon thôi là đủ rồi. Khả năng của anh ấy dư sức đánh bại bọn chúng."
Rena nói vội vàng dứt khoát, đặt tách trà xuống từ tốn bước ra khỏi cửa. Trịnh Vực Khước thở dài trước sự bao thủ của cô. Căn bản chưa trải qua nên không biết được cái ngày " Trăng xanh" đó nguy hiểm đến thế nào. Hôm nay mới chỉ là khởi đầu, mấy ngày sau hi vọng cô sẽ hiểu.
Sau cuộc nói chuyện, Rena cảm thấy không được thoải mái. Tại sao lúc nào cũng là anh ta ? Tại sao mọi người luôn cho rằng cô cần sự giúp đỡ chứ. Ngay cả Leon cũng đã khuyên nhủ Rena một lần. Cô đã vô cùng nhẫn nhịn để bước vào quân đội, để hàng ngày giáp mặt, làm nhiệm vụ nghe lệnh. Bây giờ đến cái này nữa. Nghe cũng thấy thật mắc cười, bản thân lại đi cầu cứu người mình hận. Có phải trên cuộc đời cô luôn tồn tại sự mâu thuẫn.
Bước vào phòng luyện tập, cô cố gắng chỉnh lại trạng thái của mọi ngày để bắt đầu thật tốt, tránh gây ảnh hưởng đến Lâm Lục Trí. Anh đã ngồi sẵn đợi cô từ lúc nào, vừa ngồi nghe nhạc vừa lướt điện thoại. Có thể do luyện tập âm nhạc nhiều, nên khả năng cảm thủ âm thanh khá tốt, tiếng bước chân và tiếng mở cửa đã phải làm anh ngẩng mặt lên. Ngay lập tức tắt phụt màn hình, nở nụ cười tươi tỉnh chào cô : " Cuộc nói chuyện coi bộ có phần vất cả nhỉ ?"
Rena tiến đến cây đàn piano đã dựng sẵn mấy bản nhạc của cô trên đấy, vừa nhìn liếc qua vừa đáp lại Lâm Lục Trí :" So với mấy cái khác thì việc này có nhằm nhò gì ?"
Lâm Lục Trí đến gần cô, tựa người vào chiếc đàn, nhìn cô chăm chú như thể đem khắc luôn vào trong người :" Mấy bản nhạc này chỉ qua qua cho bọn anh thì có thể tự tập được. Em còn nhiều việc ở quân đội, đâu thể lúc nào cũng về thế này."
Rena tập trung đọc qua một lượt, rồi khựng lại mắt bắt đầu dời sang anh :" Đây có thể coi như một hình thức để giải trí. Suốt tháng ở trong quân đội, đầy mùi thuốc súng lắm lúc cần sự giải tỏa."
Lâm Lục Trí kể cả khi biết rằng Rena có một thân phận đằng sau một nhà soạn nhạc. Anh biết tính cách thật của cô đã bắt đầu được bộc lộ. Vẫn cười, vẫn thân thiện chỉ có điều ánh mắt đó đang đan xen một sự lạnh lẽo bao phủ xung quanh. Anh còn nhận ra được có một nỗi hận gì đó đan xen toát lên hoàn toàn.
Có lẽ chính vì việc đó tính cách cô đã có sự trầm ổn hơn, một sự nghiêm túc tuyệt đối nhất định tạo dựng như một bức tường thành, sợ rằng ai cũng chẳng thể phá được. Để có thể đi sâu vào trong hơn nữa, chỉ có thể phá được nó thôi.
" Vì mấy ngày tới tôi lại bận việc ở quân đội nên bây giờ cứ nói qua qua mấy phần quan trọng trước để có gì anh với Lý Thành cùng luyện tập với nhau." Tay gạch nhanh mấy phần cần phải lưu ý, mấy phần trọng tâm trước.
Mấy ngày này tương đối đáng ngại. Chọn nơi này làm chỗ để tránh nạn coi rằng sẽ gây ra rắc rối đáng kể cho mọi người ở đây. Chọn quân đội có gì thì lộ cũng để lộ một phần rồi, ít ra bọn chúng có kéo đến thì còn biết tránh nạn kịp thời tiện thể tiêu diệt được dễ hơn.
Lâm Lục Trí ngồi cạnh cô bắt đầu nghe cô nói. Một chữ anh cũng không dám bỏ qua, và còn hình ảnh của cô nữa. Có thể nói thế nào nhỉ bộ dáng này kể cả lúc trước hay hiện tại đều và thu hút anh.
Buổi luyện tập trôi qua cấp tốc hơn cô tưởng. Chắc do sự tập trung cao độ chăng. Bóng dáng cô đi trong sân, gió khẽ phật qua phật lại, gây nên một cảm giác rét run. Ở đây cũng sắp đến tháng 12 rồi, có khi sắp báo hiệu có tuyết nữa chứ.
Mọi khi lửa phượng hoàng sẽ giúp sưởi ấm cho cô còn bây giờ thì hết rồi. Lâu lắm rồi cô mới thấy lại kể từ khi nhớ lại được kí ức. kể ra cũng có một phần nhớ nhung. Kéo chiếc áo bông màu trắng tinh lại gần người hơn. Thở ra một làn hơi lạnh tạo thành một lớp sương mờ trên gương mặt trắng đi có phần hồng hào như đóa hoa sen nở rộ kể cả giữa tiết trời lạnh lẽo đông cứng.
Lâm Lục Trí đến đứng nhìn Rena qua khung cửa sổ, bóng dáng cô bước đi dần vụt ra khỏi tâm trí anh cho đến khi lụi hẳn sau cánh cổng. Cùng lúc đó, Liam từ ngoài bước vào, đập vào mắt là hình ảnh bạn thân của mình đang đứng trầm ngâm.
Lâm Lục Trí có thể đoán được Liam đến nhưng anh vẫn hướng mắt mình ra cửa sổ. Chỉ cho khi Liam đến gần rồi, anh mới