Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân " Đội phó hôm nay không có mặt ở đây ?" Rena hỏi Lăng Tần Vũ người trợ lí chính của Hàn Vĩnh Phong rõ ngọn ngành sự việc nhất.
Nghe thấy câu hỏi của Rena, Lăng Tần Vũ cũng ngưng quá trình luyện tập :" Ngài ấy từ bữa hôm trước chưa có quay lại. Việc ở nhà có phần hơi bề bộn nên phải ít nhất một tuần sau mới xong được ạ."
Vậy cũng tốt, ít nhất thời gian này Hàn Vĩnh Phong không thấy bộ dáng của mình lúc mất sức mạnh. Cậu ấy sẽ lại lo tứ tung mọi thứ cho coi. Nghĩ lại mấy lần cô bị bệnh, bị thương đã sốt vắng lên đến đầu óc quay cuồng rồi.
Vớ lấy khẩu súng ở dưới, cô cầm lên ngắm nghía. Khẩu súng tương đối bé, khá nặng để có thể cầm lên cao để ngắm bắn. Quanh quanh, một số người cũng đang thở dốc với việc sử dụng. Trông qua vẻ bề ngoài chưa thể phán xét được gì bằng việc mình chính thức thử nghiệm. Qua một quá trình lâu la, có sự thành thạo, có sự còn lúng túng. Cũng đành chịu, dẫu sao cái nhiệm vụ này cũng đã nặng gánh từ ngay phút đầu tiên.
Ngắm đến mục tiêu đang di chuyển liên tục phía trước. Hình chiếu 3D hình ảnh của bọn quái được mô phỏng khá chân thực về ngoại hình, chi tiết thì còn đang cải thiện dần dần. Trên đầu, trước ngực đều có tấm bia đánh xấu sẵn sàng cho mục tiêu cần phải bắn. Chỉ có thể bắn trúng màu đỏ, kể cả bắn trượt ra ngoài đều sẽ mang trở ngại lớn.
Nhắm một bên mắt, bên còn lại thì thẳng đến đích. Tay cầm chắc giơ lên cao để ngắm bắn. Thường như mọi khi, đều lộ rõ mình đã có dày dặn kinh nghiệm từ suốt mấy trận chiến. Có điều ngón tay đặt trên khẩu súng nay lại run lên, tựa như đang có gì đó kích thích ngăn cản Rena. Tác động lên nòng súng tạo ra tiếng cạch cạch bất giác thu hút sự chú ý của Lăng Tần Vũ.
Đạn được phóng ra trúng vào cánh tay của con quái. Bắn trúng thì sẽ biến mất, bắn trượt thì sẽ ở đấy mãi kể cả có vào một bộ phận cơ thể gì đó. Đối với loài này tầm ngắm lại càng đòi hỏi sự chuẩn xác nhiều hơn bao giờ hết.
Rena hạ cây súng xuống buông thõng, mắt dõi về phía mình đã bắn hụt lúc đó.
" Thượng tướng, ngài có ổn không ?" Lăng Tần Vũ xôn xao hỏi vì cử chỉ của Rena vừa nãy có phần khác thường. Rất ít khi ngài ấy lại sai lầm nghiêm trọng. Bắn súng tuyệt đối phải nắm chắc thì mới có cơ hội để ngắm chuẩn nhất.
" Tôi có chút hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước" Đem đặt khẩu súng vào tay Lăng Tần Vũ rồi lướt qua nhanh nhất có thể để tránh bị nhìn vào sắc mặt mình lâu hơn.
Lăng Tần Vũ chỉ có thể đứng đờ người ra. Có cần phải gọi cho Mịch Vương không. Nghĩ đến đây, anh phủ định ngay, làm rồi lại bị thượng tướng trách vì lo chuyện bao đồng. Thôi thì cứ làm tròn bổn phận của bản thân trước, có gì tính sau.
Về đến phòng, cô nhìn xuống bàn tay còn đang run lẩy bẩy của mình. Mặt thì nghiêm túc nhận thức được rõ vấn đề mình vừa gặp phải. Triệu chứng bắt đầu lộ diện rõ rệt hơn, đến cầm chắc khẩu súng cô còn hời hợt. Thầm thở dài một tiếng, Rena nghĩ mình sẽ nhốt trong phòng này tầm hai ba ngày tránh tai mắt của người ngoài, bộ dáng về sau cô sẽ biến thành cái gì còn chưa biết.
Hi vọng cái " tên mặt quan tài " đó đừng có giở chứng gì đấy gọi cô. Để anh ta nhìn thấy thì mặt mũi của cô có thể vứt ra ngoài được rồi.
Thang máy mở ra một tiếng, cả đám người Lăng Tần Vũ lập tức đứng ngay thẳng như cũ, hành lễ đối với người vừa xuất hiện. Ryvan ném cho họ một cái nhìn quét qua lạnh lùng thôi đã khiến cả lũ đứng hình, chẳng ai dám cúi thấp người mình xuống. Anh lên tiếng nhàn nhạt : " Thượng tướng đâu?"
Lăng Tần Vũ đến gần Ryvan để nói đủ cho anh nghe :" Dạ thưa, thượng tướng vừa đến đây nhưng bảo có phần mệt nên đã đi nghỉ ngơi rồi ạ."
Lãnh ý gật đầu, lặng lẽ tiến lại về phía thang máy đi qua. Cả đám ở trong phòng mới thả lỏng ra được đôi chút. Trên đời này người khiến họ phải răm rắp nghe lệnh thì phải nói đến thượng tướng, còn người làm cho tất cả run cầm cập đến mức khuỵu xuống chỉ còn cách chấp thuận thì phải nói đến đại tướng. Quá ghê hãi rồi.
Vừa đến mở cửa trước mặt thang máy, Lý Minh Triệt chực chờ sẵn, bắt đầu nói qua tình hình chiến sự một hồi, vừa đi vừa bước đến phòng làm việc của Ryvan. Qua chỗ phòng của Rena, bước chân nghiêm nghị mạnh mẽ đó dừng hẳn, ngoái nhìn đôi mắt vốn còn dư âm từ hơi lạnh cùng cực của nhiều khối băng kết hợp dừng lại trên cánh cửa bằng sắt đó. Lý Minh Triệt miệng thì nói nhìn lại đằng sau đã thấy mình đi trước cả một đoạn, còn đại tướng thì đứng chặt yên một chỗ.
Anh nghi ngờ chẳng biết ngài ấy làm cái gì mà phải trầm tư thế đến độ còn bỏ quên luôn cả mình :" Có vấn đề gì không ổn sao, đại tướng?"
" Tiếp tục đi" Mạnh bạo tuyên bố, đi quan còn nhanh hơn thái độ chuyển đổi nữa chứ. Lý Minh Triệt lại nói tiếp, dường như cái khoảnh khắc đó chỉ vụt qua lướt thướt thôi.
Ngày hôm sau, mở mắt tỉnh dậy, cơ thể truyền đến một cảm giác tê dại đến toàn thân. Nặng nề như có một thứ gì đó đè hẳn lên người Rena. Rời khỏi tấm chăn, cô bước từng bước chậm rãi đến chiếc gương to đùng trong phòng, ngắm nhìn mình.
Có thể thấy được khuôn mặt ửng hồng này trở nên trắng đi, tiền tụy biết bao nhiêu như vừa trải qua một trận địa gì đó kinh khủng lắm. Mắt lờ đờ, lảo đảo dần chẳng thể hiểu được nó đang nhắm