Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Cơ thể đã quá yếu rồi, hai chân như bị tê liệt hoàn toàn, phải khó khăn đến thế nào cô mới có thể làm cho nó di chuyển được cơ chứ. Một phần nào cô cũng đã thấu hiểu được cảm giác của mấy người bị tàn tật ở chân đang cố gắng cứu vớt lấy mỗi tích tắc.
Khi cả người đã gần tới nơi, thì chân cô bỗng trượt, cả người theo đó ngã nhào xuống. Sự đau điếng truyền lên khắp cơ thể, thông qua vết thương còn chưa lành. Khuôn mặt trắng bệch nay nhăn đi, như đang phải chịu một nỗi đau đớn giày vò mình nhiều ngày nay.
Độ va chạm đã làm chiếc bàn rung, chiếc điện thoại ngay sát mép đã rơi xuống đất, tức thì tín hiệu lập tức bặt âm vô tín. Nó vỡ toang như chính cái hi vọng của cô cũng theo đó đổ bể hết. Nhìn chiếc điện thoại còn đang còn mảnh vỡ trên sàn nhà, cô cười trong vô vọng.
Sức đứng lên bây giờ còn không có thì làm ăn được gì nữa. Cố lết cơ thể nhu nhược kia, dựa hẳn vào tường, chờ đợi. À chờ đợi được cái gì đi nữa, chính tay cô đã cắt đứt hết toàn bộ liên lạc với người bên ngoài, chính miệng cô đã ra lệnh cấm ai được bước vào phòng
Cơ thể bất động, để mặc cho sự lạnh buốt của kim loại truyền qua tấm lưng còn đang mang vết thương đằng sau. Đôi mắt màu xám tro nhìn về phía trước, Rena cũng không biết mình phải nhìn gì nữa. Cô độc quá. Lạnh quá.
Làm cô nhớ tới hồi xưa, đã bị nhốt trong một nơi. Cũng y chăng vậy, cũng chỉ có một mình, cùng với cảm giác này.
Chỉ có điều lúc đó Hàn Vĩnh Phong đã đến cứu cô. Cô còn nhớ rõ bóng hình đó đã cứu thoát cô khỏi địa ngục băng hàn đó, cứu thoát cô khỏi cái chết bị đóng băng qua mạch máu. Đến giờ kí ức đó còn sâu quá, đến độ kể cả thời gian có phai nhòa đến mấy cô còn nhớ nó như in. Liệu lần này có thế không ? Nghĩ đến đây, Rena lại cười, một nụ cười của một sự thật phũ phàng rằng, Hàn Vĩnh Phong đang ở một nơi rất xa cô rồi, làm sao có thể quay lại rồi cứu cô cơ chứ.
Từ từ nhắm đôi mắt lại, cô buồn ngủ quá. Chỉ muốn đánh chén một giấc thật sâu, thật dài để chuỗi ngày kinh hoàng này có thể chấm dứt. Từ bé đến bây giờ, cảm giác bất lực đến tột cùng này lần đầu tiên Rena trải nghiệm. Có lẽ ngay cả về sau có thể sẽ khắc luôn cả vào trong đầu, để nhắc nhở cô. Sức mạnh của phượng hoàng cũng sẽ có lúc thất thời chính là lúc này đây.
Đã bao lâu trôi qua rồi, Rena vẫn nhắm nghiền mắt. Thanh âm cô lắng nghe được tồn tại trong căn phòng này chỉ có tiếng thở dồn dập, khẽ khàng đóng góp một chút chống cự cho thấy trên cơ thể này còn có sự sống. Suy nghĩ trong đầu để gượng dậy cô cũng mặc kệ nó luôn. Mệt, cô mệt lắm rồi. Bây giờ có ai đến cứu mình, cô sẽ rất sẵn lòng cảm tạ người đó hàng trăm lần. Ai cũng được, ai cũng được hết.
Lời nói đó kéo dài đến vô tận ở tâm trí Rena đến khi cánh cửa phòng bật mở một lần nữa. Lờ mờ cô lại hình dung ra ánh sáng ngày hôm đấy, bóng hình quen thuộc một lần nữa lại xuất hiện, rõ nét hơn bao giờ hết. Đôi mắt màu xám tro nhắm tịt nay mở căng tròn như để dõi cái hình ảnh này một lần rõ ràng nữa. Vẫn dáng dấp đó, vẫn luồng khí đó, chưa cần nhìn rõ mắt hay chi tiết cô cất tiếng gọi trong vô thức :" Phong."
Không có một tiếng đáp lại cô. Đúng rồi, cái bộ dáng này, có thể cậu ấy sẽ không nhận ra mình, đến cả cô còn chẳng phân biệt nổi. Cố gắng ngẩng đầu cao lên một chút nữa, để có thể nhìn rõ gương mặt của cậu ấy hơn. Ngay khoảnh khắc đó, cả người sững lại như chính cái dòng thời gian này đã ngưng đọng.
Bộ quân phục màu trắng, đằng sau có chiếc áo chuồng đen lông đỏ khoác lên con người ấy, một dáng dấp cao thẳng, khí chất lạnh đến độ thấu xương chỉ sợ cảm nhận thôi đã khiến người ta không dám nhìn vào. Đôi mắt đẹp đẽ một màu xanh, màu đỏ trong trẻo tựa như vầng trăng máu trên bầu trời cao, tỏa những tia sáng băng hàn xuống dưới. Là anh ta.
Tại sao lại vậy, tại sao bóng hình đó lại giống của Hàn Vĩnh Phong đến vậy. Tâm trí đang liên tục phản đối mâu thuẫn trong đầu Rena, cô đã nói mình khắc ghi kí ức như chữ trên đá, làm sao có thể nhầm lẫn được.
Bóng hình đó dần lại gần về phía Rena, ngay tại đây khuôn mắt lạnh khốc đó đang dối diện cô ở một khoảng cách rất gần. Luôn luôn một dáng vẻ đến thế