Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân " Cô đừng nghĩ mình lên làm thiếu tướng thì bọn tôi phải sợ, cứ thử xem ai hơn ai rồi hẵng nói.
" Ồ chí ít, thì tôi còn làm mấy nhiệm vụ còn có nhân chứng hẳn hoi. Còn có một số ngươi mồm miệng thì giỏi nói võ đi bêu xấu người khác mấy đúng hết thuốc chữa."
" Cô..."
" Mọi người mau tập trung về hướng này." Lí Minh Triệt vang lên thông báo với tất cả mọi người
Người người đứng nghiêm túc, Rena cũng thế. Không phải chỉ mỗi lời thông báo của Lí Minh Triệt mà là người đang đứng đằng sau. Anh cao ngạo đứng cạnh đó nhìn quanh tổng thể đã làm cho bầu không khí chỉ một giây còn ồn ào im bặt hẳn lại
Cô quay đầu lại đằng sau làm cái tư thế như bao người trên sự tôn trọng với người cấp trên. Vô tình lúc đó ánh mắt cô, ánh mắt hai người chạm nhau. Kì lạ thật, mặc dù ánh mắt đó làm nhiều người sợ hãi, nhưng sao cô lại thấy đẹp vậy, bỗng chốc khoảnh khắc đó anh thân phục trắng đứng dưới ánh nắng mặt trời. Hai sắc độ bỗng dưng đập mạnh vào trái tim Rena lúc đó, cô bỗng dưng bị anh thu hút.
Kể ra anh là một người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng, cả trí tuệ lẫn thể chất đều hơn mức bình thường, cũng là mẫu người lí tưởng của mọi phụ nữ. Nếu cô không có ấn tượng xấu với anh như thế trong lần đầu, có thể cô sẽ có cái nghĩ khác.
Lý Minh Triệt ho khụ khụ mấy tiếng nói thêm những điều cần lưu ý :" Vũ khí của mọi người đã được thông báo lúc trước. Đi cùng với cái luật rất đơn giản. Tuyệt đối không được giết hại đối phương, không được dùng những vũ khí bên ngoài mang vào ngoài đồ được cung cấp. Vi phạm sẽ có mức phạt nặng. Giờ sẽ có 10 phút chuẩn bị, hãy tận dụng có thể"
Rena liền gọi cả đội lại tụ hợp. Hôm nay cũng thiếu người. Một nhóm của cô được chia ra bao gồm cả Lăng Mạch đang đi trợ giúp việc cứu hộ cấp tốc ở một vùng xa. Đa số đều liền quan đến tổ chức M mà ra. Mức độ cũng chỉ ở trung bình nhưng cũng không thể để bỏ mặc quá lâu. Cái gì giải quyết luôn thì làm.
Đi đánh trận giả thế này thì tốt nhất phải chia ra để còn đi triệt hạ, vừa dễ di chuyển hơn, phân tán sự tập trung của đối thủ.
Cái đấy gần như ai cũng hiểu nên Rena tiến hành đến phần phân nhóm luôn. Đang định xếp thì Lan Nhi đã xung phong chọn trước và đương nhiên là :" Tôi chọn đi cùng với đội trưởng. Người kém nhất đội nên đi cùng với người giỏi nhất đội để cho cân bằng, thế nhé."
Được rồi, cũng đúng, cái đấy gần như ai trong nhóm đều hiểu ra. Lần này cũng chỉ nên đi hai người một đội, tiện hơn. Chắc Phong cũng sẽ ổn. Ngoài cái hôm tấn công vào trụ sở của tổ chức M dưới lòng đất, ngoài cô ra thì nhiều nhiệm vụ tách riêng đều toàn đi cùng một số lượng người lớn. Còn mấy cái vụ lẻ tẻ ít người làm thì nhường cho Lăng Mạch hết. Lần này thì rơi vào tình huống tiến thái lưỡng nan, thôi thì tập dần dần là vừa.
Tiếng còi bắt đầu vang lên mỗi đội vào vị trí. Chỉ sau khoảng một lúc lâu sau đó, từ một khoảng trống đông đúng người đã vắng vẻ hẳn. Bởi vì chẳng ai lại đứng yên thờ ơ trước dấu hiệu của trận chiến đã mở màn cả.
Trong rừng, bên Rena và Lan Nhi đi tương đối yên bình. Chưa phải chạm trán với bất cứ ai nên đều thong dong nhàn hạ. Đặc biệt là Lan Nhi vừa đi vừa ngắm nhìn lơ đãng lên cao xung quanh tứ tung lắm lúc còn lẩm nhẩm mấy câu hát một mình. Rena tay cầm khẩu súng đi dằng trước nghe thấy đằng sau đã chặn miệng lại :" Có ai đi đánh trận giả lại có thể hát say sưa thoải mái thế. Nghĩ đến đồng đội bên cạnh chút đi."
Lan Nhi vẫn giữ nguyên trạng thái của mình :" Cậu cứ lo quá ấy, có phải đi làm thật gì đâu. Hiếm khi có một cơ hội thoải mái đầu óc, tận hưởng chút đi. Thua thì thôi."
Nói nghe đơn giản thật, ai cũng như thế thì trên đời này làm sao sinh ra cái chữ " cạnh tranh" Vào trong quân đội cô cũng muốn mình phải làm tốt các nhiệm vụ, tương đương với việc cô phải đi cạnh tranh với người của bên khác nến muốn tránh những tình huống như vừa rồi. Chứng minh bằng chính thực lực của mình, ai cũng sẽ đều phải công nhận rằng cô không hề dựa vào cái danh của bố để đi lên.
" Đã tham gia rồi thì đến chót luôn. Cậu không cần phải trực tiếp bắn súng, nghĩ ra mưu kế gì để đánh được rồi." Rena nhờ vả, hay nói cách khác cô đang bắt buộc Lan Nhi phải làm, ít nhất hãy giúp ích được một chút. Đừng để cô phải đi gánh hết.
"