Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Cô liền với lấy tay Lan Nhi nấp vào một chỗ khuất, ra dấu hiệu im lặng. Tiếng lạo xạo trên lá cây ngày tiến gần hơn, như đã dự đoán được lúc trước, quả nhiên một đám người đến thật. Tầm 5-6 người. Cả người cũng đang giương cao khẩu súng để truy tìm đối phương.
Một hồi sau đó, mới bắt đầu thả lỏng súng sướng, cơ mặt trên bọn chúng mới được giãn ra, thở phào. Một tên trong số đó nói :" Diệt cũng gần hết, quả nhiên trò này quá đơn giản."
" Đừng có coi thường, người nguy hiểm nhất còn chưa đánh được đâu."
" Cậu lo cô ta ?" Tên kia phản bác :" Đùa gì vậy, có khi đã thua rồi cũng nên, đám người bên phía cô ta đã vãn đi gần hết, đại khái còn vài mống. Lo gì, cả một đám thế này chẳng nhẽ còn không xử lí nổi."
Rena đứng bên cạnh, chỉ hận chưa thể bắn bọn chúng mấy phát. Hiện tại bọn chúng còn đang đứng ở xa cách cô mấy khoảng, khẩu súng này khác hẳn dạng ngắm bắn, nên nó đã trở thành một vấn đề lớn. Lan Nhi thì, cô ngoảnh mặt sang nhìn, lắc đầu. Để cậu ấy đi bắn, một lựa chọn tồi.
Bỗng Lan Nhi mắt sáng lên như có gì đó đã chạy lên dây thần kinh não bộ, đến gần vào tai cô khẽ thì thầm.
" Tưởng không được dùng cái gì khác ngoài súng gây mê." Rena nhắc lại lời Lí Minh Triệt đã thông báo với toàn quân lúc trước."
Lan Nhi cười hì hì :" Không được mang đồ bên ngoài, chứ có bảo không được dùng đồ bên trong rừng đâu."
Lan Nhi bắt đầu giải thích cặn kẽ kế hoạch, ngắn gọn súc tính, đủ để hiểu. Hai người bắt đầu chia ra nhau để hành động.
Đám người kia sau một vài phút đứng yên tại một chỗ đó, một tên còn đang ngáp dài ngáp chán thì thấy có bóng hình lướt qua chạy vèo đi. Hắn rối rít báo cho mấy người khác, họ ngay lập tức nhìn ra, và đều phán đoán được chủ nhân của cái bóng.
Bọn chúng bắt đầu nhanh chân đuổi theo. Đồng loạt giơ súng lên bắn về cái bóng của cô. Đằng trước, Ren liên tục chạy. Lá cây theo đà lắm lúc còn bị hất tung lên theo sự dồn dập của những bước chân. Đạn bay đến vèo vèo, cô nghênh ngang né tránh điêu luyện.
Bọn đằng sau tức đến nghiến răng. Cả một đám người còn chẳng bằng một đứa phụ nữ. Cô ta chỉ có việc tránh đòn đã làm cả lũ thua đến triệt để.
Cả đám cứ thế, chạy theo cô một quãng, hơi thở đã bị lấy đi. Đôi chân đang hứng chịu lấy sự mệt mỏi nhưng nhất quyết phải đuổi theo. Đuổi mãi cho đến khi bóng dáng cô mất hẳn, mới dừng. Cả người gập xuống, cố gắng lấy lại hơi thở. Quân đội làm việc bao nhiêu năm lại còn cảm thấy mệt bởi yếu tố đơn giản nhất. Sao cô ta có thể chạy nhanh thế ?
" Mẹ nó, cô mau ra đây đánh đi đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa. " Một tên tức khác chửi thể, còn to để giãy bày tâm trạng bực bội đối với việc làm này của cô.
Sau đó khứu giác của hắn cảm nhận được có mùi khói truyền tới. Mấy tên khác cũng thế, mùi như thứ gì đó bị đốt. Khói không dày đặc như vụ cháy bình thường lan rộng tới. Chỉ có điều nó đã làm cho mắt bọn chúng cay sè. Đến độ còn rơi nước mắt.
Bản năng đã thúc giục phải chạy khỏi đây ngay lập tức trước khi quá muộn. Tuy nhiên, chính vì tác động của khói này đã giảm thị lực xuống. Phương hướng lụi dần, bước chân đi loạn hết cả lên.
Trên người bắt đầu dần xuất hiện cảm giác như có thú gì đâm vào tê liệt hết toàn thân, mắt bắt đầu nhíp lại dần. Mấy tên khác vẫn cứ tập trung vào việc kẻ địch tấn công, chẳng hề mảy may biết đồng đội mình đã ngã xuống tự bao giờ. Cứ thế, cứ thế dần dần, trước tầm nhìn bị che phủ bởi một tầng hơi nước dày đặc, tiếng súng loạn xạ xuyên qua lớp khói nhàn nhạt. Bù đắp lại là tiếng vút trong không khí, tiếng va đập của cây do ảnh hưởng.
Tiên cuối cùng còn sót lại ngẩng mặt lên cao thấy một bóng hình đứng thẳng trên cây, rồi lịm hẳn. Lúc này phía cao, Rena nói vọng xuống :" Có thể dừng được rồi."
Tức thì, làn khói theo đó bay đi. Một khoảng trống không, lũ người nằm la liệt trên mặt đất đã bất tỉnh nhân sự. Rena đeo lại khẩu súng trên lưng, như một sự kết thúc cho một màn đấu trả chưa cần tốn đến một hơi sức nào quá đa. Tiến đến gần chỗ Lan Nhi, cả hai đều giơ tay, đập vào như biểu hiện cho thành công vừa gây dựng tại khoảng trống đó. Lan Nhi tự hào nói :" Mẹo đơn giản dễ thực hiện, thấy tớ có ích chưa ?"
" Một lúc diệt được mấy tên, chiến công lớn ."
Cách thức rất đơn giản. Hai người chia ra hai người. Rena đi làm mồi nhử đề phân tán chú ý của bọn họ lên người cô, để khi Lan Nhi kịp thời gian để chuẩn bị. Cứ theo đà chạy về hướng Đông Bắc nơi đang có gió thổi theo đúng chiều. Lan Nhi gom một đống lá khô vào một chỗ, dùng đá