Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Bóng hình đó đến bên cạnh cô gần trong gang tốc. Đó là người tốt hay người xấu, chuyện đấy cũng chẳng quan trọng. Nhướn cơ thể lạnh buốt như cương thi, hai đôi tay đầy máu rỉ ra vươn lên cao, ôm choàng lấy cổ người đó.
Ghì chặt, như muốn khắc nhập vào cơ thể. Nước mắt tuôn ra như suối, dòng suối của nỗi sợ hãi và nỗi nghẹn ngào khi thoát ra khỏi quan tài của cái chết.
Người đấy lặng im truyền cho cô hơi ấm của ánh sáng mặc cho cô ôm, sau đó tự lúc nào hai cánh tay đó đã choàng lên người cô, ôm chặt vào lòng.
Nước mắt cô chảy ra thấm đẫm chiếc áo ấm nóng trên chiếc áo. Khẽ khàng trong cơn lạnh lẽo, ấm áp chỉ muốn dừng lại ở phút giây này mãi mãi.
Bên tai dường như còn có hơi thở của người đấy hắt ra truyền đến. Bất cứ điều gì đều nóng hết, đều đã xua tan đi băng giá nơi lạnh lẽo. Bóng tối lúc trước đó gần như đã giết chết lòng Rena, bởi chính sự có mặt này cảm giác đó đã biến đi lúc nào cũng không biết nữa.
Trong không gian đó, ngoài tiếng cô khóc người kia cũng không muốn hỏi cô câu gì mà cô cũng chẳng nói được gì. Khuôn mặt người ấy chìm sâu vào bóng tối, lòng Rena cũng thấp thoáng muốn nhìn thấy, chỉ một chút thôi cũng được.
Khi định rời khỏi vòng tay đó cô lại phát hiện ngoài cơ thể đều bất động hết rồi. Có thể do lạnh và mệt nên đã ngừng trệ hoàn toàn mọi cơ thế hoạt động.
Vậy cũng tốt, cô sẽ ngủ một giấc thật ngon ở nơi ấm cúng này. Mãi không tỉnh dậy cũng được. Suy nghĩ đó lấn áp toàn bộ, đôi mắt lại lần nữa chìm vào bóng tối lặng đi trong lòng người đó lúc nào không hay.
**************
Mở mắt tỉnh dậy, khung cảnh hiện hữu chiếc mắt cô mờ mờ rồi ngày càng rõ ràng. Trần xe. Cô đang ở trong xe sao ? Đúng thật, vì cơ thể yếu ớt của cô còn đang nhận được sự rung rắc của việc đi trên đường tác động đến.
" Ngủ lâu quá đấy, con sâu lười?" Giọng nói cười đùa khẽ truyền từ trên cao xuống
Cô cũng ngoái đầu lên cao hơn, khuôn mặt của Leon đang cúi xuống nhìn cô. Vài sợi tóc theo đà khẽ rủ xuống đang lấp ló che đi đôi mắt như viên đá Saphire lóng lánh. Mái tóc đó dường như đang muốn che giấu đi, che giấu vẻ đẹp đó.
Rena lúc này mới biết mình đang gối đầu trên đùi Leon, hình như cô đã ngủ rất lâu rồi :" Em đã thiếp đi bao nhiêu tiếng ?"
" 1 ngày. Bọn anh đánh thức mãi không tỉnh. Thành ra vác luôn lên xe, dù sao hôm nay trăng xanh cũng sẽ đến."
Rena lại chìm vào trong lặng tĩnh, nên Leon nói tiếp vì anh muốn chắc chắn cô sẽ không có nhu cầu gì để anh có thể nói về điểm chính :" Tối nay bọn chúng sẽ tấn công. Để thuận tiện tránh tổn thất lên đến trụ sở quân đội, bọn anh di chuyển em đến một chỗ thoáng hơn, đỡ cho tai mắt của nhiều người. Ngoài anh với Ryvan thì có cả đội của em nữa. Mấy bọn cấp C,D để họ xử lí."
" Có hiệu quả không đấy ?" Rena ngờ vực hỏi
" Sao lại không. Có anh ở đây lại còn thất bại. Nghi ngờ khả năng của anh đến vậy sao ?"
" Ờ"
Leon tay lại đưa trước ngực, giả bộ mình bị tổn thương :" Em ác lắm đấy, bao nhiêu lần anh cũng cứu em rồi. "
Cô còn sự lựa chọn nào sao. Với cái cơ thể tàn tạ này chẳng khác nào lá liễu, gió thổi phát liền theo đó bay.
" Anh cũng khá mong chờ vào trận đấu lần này. Em với Ryvan đều đánh cấp S, rồi, anh còn chưa có. Nên nếu hôm nay chúng nó đến, cũng không quá tệ, thử nghiệm thực lực xem đến đâu." Leon suy tính nhưng cũng không kém phần hưng phấn để đến với đêm nay.
Rena nhíu máy nhìn anh, giọng khó chịu đi :" Ngày trăng xanh nghe có vẻ tiện với anh quá nhỉ?"
Leon biết mình lại lỡ lời vội chỉnh sửa : " Anh đâu có mong em thế này. Tại anh thích mấy thứ mới mẻ, chạm trán với tướng của Milquynus tìm hiểu có khi tốt cho về sau. Hãy coi đây như một buổi thử nghiệm đi."
*********
Chiếc xe quân đội đi được một quãng đường nữa thì dừng lại. Leon