Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânĐằng sau truyền đến âm thanh của tiếng bước chân đến gần với Leon. Lí Minh Triệt đứng kề bên nói :" Chỉ còn vấn đề thời gian thôi, những người khác đều sẵn sàng tinh thần rồi."
Đang yên đang lành đột nhiên Leon cười, cười lớn đến độ Lí Minh Triệt còn chưa hiểu tại sao:" Tại sao anh lại cười ?"
" Tôi không ngờ có ngày con người lại tham gia chiến đấu với Vacrina. Nằm mơ cũng chưa có chuyện li kì thế này xảy ra. Haha"
Mới đầu bàn luận kế hoạch với Rena dự trù chỉ có hai người. Sau đó thêm cả Ryvan rồi cả một đội quân, nghĩ lại xoay đến chóng mặt.
Lí Minh Triệt hiểu ý Leon nói gì anh cũng thẳng thắn nói ra suy nghĩ :" Con người luôn nghĩ rằng mình thống trị nhưng hóa ra còn thứ mạnh hơn."
" Chẳng trách các anh được, Vacrina được sinh ra tồn tại với mục đích che giấu khỏi tầm nhìn với người ngoài." Còn giờ cái điều đấy đã bị phá bỏ. Nhờ có ai đấy. Mới đầu nghe kế hoạch này của Ryvan, anh đã định phản đối như Rena bởi nơi nào đều có luật của nó hết. Nhưng Vacrina đã mất, người dân thì đã mất tích đa số, cái nhân lực mình tìm kiếm nằm trong tầm tay.
Một người lãnh đạo sáng suốt muốn đưa ra chiến lược để có thể bảo vệ cả hai được đưa ra cho tới thời điểm này anh chưa có một vấn đề nào cần phải phàn nàn. Leon sống với con người mấy năm, làm một nghề cảnh sát gia nhập vào cuộc sống bình dị, ý chí tinh thần của một số cá nhân không thể coi thường, lớn mạnh hơn nhiều và điều đó cũng đang xảy ra tại chính trụ sở quân đội.
" Tất cả bọn tôi đều phải cảm ơn các anh ." Lí Minh Triệt mặt nghiêm túc đưa Leon vào tình thế một cuộc nói chuyện vui vẻ đã biến hóa thành căng như cước :" Một loài sinh vật đội lốt con người như tổ chức M sớm hay muộn đều sẽ lộ bộ mặt thật càn quét sinh mạng quân đội. Đại tướng và thượng tướng mạnh, nhưng họ chưa hề đưa chúng tôi ra khỏi trận chiến những thành phần yếu hơn rất nhiều. Họ đều cho tham gia, kề vai sát cánh để chiến đấu. Thương vong có thể nhiều nhưng quân đội bọn tôi tuyệt không hối hận. Bởi vì khi bảo vệ một điều gì đó, con người bọn tôi sẽ có thêm dũng khí rất nhiều."
Leon ngây người ra nghe lời Lí Minh Triệt, sau đó anh lại còn cười lớn có khi lại còn cười lớn hơn trước, cười còn vang vọng luôn khắp cả khu này, làm nhiều người chú ý đến :" Sao Ryvan có thể kiếm được một người trợ lí tốt như anh được nhỉ. Quả nhiên phải thán phục đến tận đáy lòng. Tôi thích anh rồi đấy."
Lí Minh Triệt bị cười vô mắt sau đó lại bị nói như thế thì bất giác hơi xấu hổ ho khụ khụ mấy tiếng :" Lời nói của tôi để anh chê cười rồi."
" Không, không sao" Leon ngưng cười sau đó giơ tay ra phía trước làm Lí Minh Triệt bất giác phải cứng người :" Hy vọng về sau sẽ có cơ hội được hợp tác với các anh nhiều."
Lí Minh Triệt đồng ý bắt tay luôn :" Tôi cũng vậy. Được trực tiếp hợp tác với bạn của đại tướng và anh trai của thượng tướng, một niềm vinh hạnh lớn."
Leon gật đầu, hài lòng. Ở thế giới con người kết được thêm nhiều bạn, cũng hay. thử trải nghiệm cảm giác giống như Ryvan và Rena cũng tốt
" À tôi có thể hỏi anh thêm một điều ?" Lí Minh Triệt lại trưng bộ mặt lúc đầu kia." Anh có thật là Diamond Ace không ?"
" Phụt, nhìn tôi không giống à?"
" Tận mắt chứng kiến người được cả thế giới phải tốn biết bao nhiêu mực in, mực viết để tìm ra danh tính thật. Bây giờ bản thân nhìn gần thế này, thấy hơi khác."
" Còn nhiều điều về tôi các anh còn chưa biết lắm. Haha."
Tiếng cười của Leon vang xa đến độ vào luôn cả căn nhà phía bên trong nơi Ryvan và Rena đang có mặt. Nghe thấy, Rena chỉ kịp nghĩ. Chắc lại đang nói chuyện người nào đó mới hả hê thế này. Một người thì đang tận tưởng không khí vui vẻ bên ngoài như đi tiệc, còn một người thì đang nằm vật vạ trên giường, đến ngóc đầu lên còn khó.
Một vài tiếng cũng trôi qua rồi, chắc trời đang chuyển tối dần, chắc quá nửa đêm trăng xanh mới lên. Rena và Ryvan đều ở trong đây một lúc khá lâu nhưng cả hai đều ló ngơ nhau. Im bặt như hến.
Cố gắng chống hay tay lên để ngồi dậy dễ hơn. Hai tay với lớp da trắng bóc nhìn đi nhìn lại biết bao nhiêu lần cũng dần dấy lên cảm giác lạ lẫm cho dù bộ phận đó thuộc về cơ thể mình. Dựa lưng vào thành giường, ngước đôi mắt mỏi mệt liếc xung quanh. Cô ngủ nguyên một ngày hiện tại quầng thâm còn xuất hiện như gấu trúc.
Toàn thân cô đều đang run liên tục, kéo tấm chăn trùm lên cao rồi còn thấy lạnh. Trời hình như về tối còn lạnh hơn,