Tại căn phòng chính của con tàu, Rena ngồi trên bệ hướng ra ô cửa sổ, chỉ có chiếc đèn pin bên cạnh bầu bạn để tỏa ra lượng sáng giúp cô nhìn rõ mọi thứ.
Cô thổi phù nhẹ lên tay để làm nóng đôi bàn tay đang chịu sương giá như đã lâu năm lắm rồi nhưng cũng chẳng đỡ hơn được mấy. Lấy tạm tấm chăn từ phòng ngủ quấn quanh người như cái kén, co ro chết rét. Rena thầm cảm ơn cơ thể đã tôi luyện ở quân đội, nhờ nó có thể cô mới chống cự được với sự khắc nghiệt của hoàn cảnh.
Bên cạnh có thêm chiếc đèn pin nữa đặt cạnh, ngay đó bóng dáng ngay thẳng ngồi đối diện cô, mặt cũng đang hướng ra phía cửa sổ, trầm tư lắng đọng như ngôi sao giữa trời cao đang dịu nhẹ chiếu tia sáng lặng lẽ đến nơi cô.
Hàng lông mày góc cạnh đó giãn ra cho thấy lòng anh đang tĩnh tâm nhất, thoải mái nhất. Một con người vô tư không hề lo ngại trước việc mình đang dần bị chôn dưới đáy biển vậy. Mắt được chiếu ánh sáng của đèn pin khẽ khơi gợi ánh vàng trên màu đỏ thẫm cùng với màu xanh thanh lãnh.
Anh ngồi bình thường thư giãn như cái cơn lạnh này chẳng ảnh hưởng đến. Thân thể tên này làm bằng băng hay sao đến một chút run cũng không có. Rena lên tiếng đầu tiên suốt quãng thời gian run lẩy bẩy từ nãy đến giờ :" Sao anh có thể chịu được nhiệt độ lạnh, có khi phải đến âm độ C."
Ánh mắt từ cửa sổ vẫn lặng thinh trên cửa sổ đó, chỉ có đôi môi mím chặt một đường ngang mới chuyển động :" Quen rồi."
Ờ, thì anh làm trong quân đội nhiều hơn Rena, luyện tập nhiều hơn. Nên thời tiết này có thể không có ảnh hưởng gì thật. Chức vụ thượng tướng từ năm 16 tuổi, thôi được rồi, có gì để thắc mắc đâu. Thế thì có thể để ở lâu trong môi trường lạnh lẽo thế này, chắc cơ thể anh phải tỏa ra đủ nhiệt mới duy trì, chắc phải ấm lắm.
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu nghĩ đến trường hợp tiếp theo. Làm gì có chuyện, anh để cô chạm vào người anh. Và cô cũng sẽ không có ý định làm vậy. Xấu hổ chết đi được.
Gạt bọ gọn lẹ, cô lại tìm ra chuyện để nói với Ryvan, phương pháp hay để có thể quên đi tình trạng khổ cực:" Mắt anh, có bao giờ anh tự hỏi tại sao có màu đó chưa ?"
Ồ, giờ mới nhớ ra, Rena đã từng rất muốn hỏi Ryvan câu đó. Chưa bao giờ cô lại được chứng kiến đôi mắt nào kì lạ đến vậy, một màu thì đã đành, đây lại hai màu. Bọn quân lính đợt trước, cô cũng đã nghe thấy rất nhiều ý kiến bàn tán về đôi mắt của anh. Sau đó thì họ phải lập tức câm miệng lại, vì để nghe được, chỉ có nước tự dìm chết mình, dù sao vấn đề này cũng liên quan trực tiếp đến Ryvan.
" Di truyền từ bố tôi." Anh nói.
" Vậy sao."
" Bố anh chắc phải giỏi lắm." Lời nói phát ra thật lòng, vì nghĩ đi nghĩ lại dạy giỗ được một người con trai đứng trên vạn người thế này công cũng phải nhờ người thân rồi :" Anh có gặp ông ấy thường xuyên?"
" Bố tôi mất cách đây nhiều năm rồi." Anh thẳng thắn nói, đôi mắt lặng yên đã có phần xao động.
" Xin lỗi." Rena nói :" Động đến chuyện đau lòng của anh."
Lại im ắng rồi. Hỏi tên này có khi đi hỏi khúc gỗ có khi còn hay hơn. Nhưng riêng về vấn đề gia đình, có thể đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất con người mới làm cho đôi mắt kia xuất hiện thêm một vẻ. Nhớ nhung. Đau thương. Hối hận. Khó có thể đoán, một ánh mắt phức tạp.
" Thật ra anh rất may mắn, vì ít nhất anh còn biết bố mẹ mình là ai, còn tôi ngay cả mặt mũi hay tên tuổi cũng đều xóa nhòa khỏi kí ức."
Lần này, lời nói đó đã thu hút sự chú ý của Ryvan, từ nơi cửa sổ đã rời nên cơ thể mỏng manh đang chìm trong đống chăn màu trắng, đôi mắt khi kể chuyện lại thế chỗ nơi này. Như một vòng xoay đảo ngược lại. Nụ cười như hoa hồng trắng tinh khiết, trong sáng càng làm lòng người đớn đau. Anh lên tiếng để giãi mã đáp án :" Bố cô không phải trung tướng Hạ ?"
Cô