" Cô không phải muốn dựa vào người tôi ?"
" Thôi, tôi đổi ý rồi nên..." Rena lại giãy khỏi anh nhưng lần này cơ hội nhúc nhích cũng không có nữa.
Được rồi, cô yếu hơn anh vậy có làm bao nhiêu lần chỉ khiến cơ thể này mệt mỏi thêm thôi. Cứ coi như vì cứu lấy mạng sống của bản thân nên hi sinh lòng tự trọng chút.
Sau một hồi lâu, điều đáng bực mình ở đây, thân nhiệt của anh không hề ấm một chút nào, trái lại còn lạnh ngắt giống hệt cô vậy. Hưởng thụ một chút ấm áp từ nãy đến giờ có lấy được đâu. Cơ thể run cầm cập trong chăn, hơi thở phả ra như sương khói lạnh lẽo, cả người co ro lại, một giây phút để rời khỏi chăn cô cũng không còn đủ can đảm.
Lại còn bảo bình thường. Đây rõ ràng là lừa người mà. Cô hướng mắt mình ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn đại dương phía dưới để tránh đi ánh mắt của anh ta. Cảm thụ thân nhiệt của anh lạnh toát nhưng cô lại thấy thích hơn việc ngồi dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo kia nhiều. Có thể vì ở bên cạnh anh cô dường như thấy an toàn hơn chăng.
Giữa dòng nước biển lạnh lẽo, con thuyền đang trôi vô định về vùng nào đó để tìm một chốn nghỉ chân. Lặng lẽ, cô đọng một mình. Ở bên trong gần bên cửa sổ, hai con người đang ngồi ôm nhau, một nam, một nữ. Người phụ nữ nằm trong vòng tay của người đàn ông đang chịu cú rét đến cực đỉnh nhất, cả thân nhiệt đã hóa thành nước băng như hòa vào với vùng trời giá lạnh phía xa xa.
Người đàn ông cũng vậy nhưng đôi mắt anh lại lạnh hơn thế nhiều, được so sánh như tảng băng vĩnh hằng đó, phút chốc vừa ngoái ra cửa sổ đang trầm ngầm nhìn cô gái đang ở bên cạnh. Trầm ngâm, đôi tay cứng rắn ôm lấy bao bọc cả lớp chăn trắng tin lẫn cả cơ thể đang run lên từng đợt kia. Nhưng không một ai có thể đoán được anh nghĩ gì cả, tâm tư được khóa chặt nhất chỉ có chìa khóa nắm giữ trong tay mới có thể mở để người khác nhìn, rất tiếc anh sẽ không bao giờ mở nó ra, không bao giờ.
Đã bao lâu trôi, qua, cô không biết, đến bao giờ mới thoát được, cô cũng không biết. Đồng hồ thời gian đang chầm chậm trôi vĩnh hằng để níu giữ Rena và Ryvan tại nơi đây. Cô đã bỏ qua việc mình đang đứng trước cánh cửa tử thần thế nào, bởi vì hiện tại cơ thể nhỏ bé đã ngừng run rồi.
Rena đã cảm thấy nó, cảm thấy hơi ấm người đời nói đó khi hai cơ thể chạm vào nhau. Cách nhau một lớp chăn mỏng, nhiệt độ vẫn có thể giao hòa lại. Ấm quá, cả người như được nằm dưới ánh mặt trời nhè nhẹ, yếu ớt chỉ đủ sức để vương vấn đi qua, chưa đủ để đem đến một vùng đất quá ấm. Có thể sử dụng hình thức nguyên thủy nhất vẫn có hiệu quả trên người cô và anh.
" Đỡ lạnh chưa ?" Ngữ điệu trầm trầm đủ nghe lắng lại nơi vành tay của Rena.
Cô gật đầu lặng lẽ, nhuộm một tia ửng hồng :" Ừm, đỡ hơn rồi."
" Vậy thì tốt." Thấy sự biến hóa của cô gái trong ngực mình, Ryvan nổi lên hiếu kì muốn nhìn thấy gương mặt cô lúc này, đôi lông mày vì nhíu lại dần giãn ra nhiều. Cùng lúc đó...
Rena vô thức ngẩng đầu lên, đã vô tình bắt gặp con mắt đang chăm chú của anh xuống dưới gương mặt cô. Sát nhau đến độ chỉ cần một cú đẩy nhẹ nhàng đã có thể chạm được đến nhau. Mái tóc màu đen láy lòa xòa vương vấn trên đôi mắt trong đẹp như viên ngọc trai nhuốm dư vị lạnh lẽo của biển cả đang dõi theo cô đó. Ngũ quan cương nghị, đến từng khâu, mũi cao, môi mỏng mím lại có thể được ví như một bức điêu khắc tuyệt diệu nhất trên thế giới. Nhìn từ góc độ này lại càng hoàn mỹ hơn nữa.
Hơi thở anh vô tình rơi lướt qua nhẹ trên bờ môi Rena chỉ một tích tắc, hai gò má đỏ hồng lên như được đánh phấn nổi bật trên nước da trắng trẻo của cô. Hàng lông mày cong cong trải dài xuống đôi mắt trong suốt đanh dõi theo anh. Khi bắt gặp hoàn cảnh đó, Rena cúi đầu xuống, theo đó cặp mắt đẹp đẽ đó dần rời khỏi chú ý của Ryvan
Trái tim đập rộn ràng thình thịch trong lồng ngực đều đặn đang rung lên một cảm xúc lâng lâng khó tả như tăng thêm vài nhịp. Trời ơi, người đàn ông này cô nhận ra bên cảnh vẻ ngoài đẹp trai hiếm có còn tồn tại sức hút chết người. Ở lâu thế này, chắc cô sẽ rơi vào lưới của anh mất.
" Nóng quá, mặt đỏ rồi sao?"
" Chắc vậy...." Đỏ mặt, cô lại còn đỏ mặt nữa chứ. Vậy cái biểu cảm lúc nãy đều lọt vào tầm mắt anh rồi sao.
Ở tình cảnh khó xử nhất, đèn trong phi cơ đột nhiên bật sáng, tiếng động cơ hoạt động lại đánh thức tâm trí Rena lên mức độ cao nhất. Vận may đã đến rồi, thật may quá, may quá cô có thể trở về mặt đất được rồi. Vui