Phía trước căn nhà gỗ, quân đội và Leon đang đứng nghênh chiến đón chờ kẻ thù tiến đến. Tầm nhìn ngày càng rõ nét. Tiếng bước chân ruỳnh ruỳnh trên nền đất cho thấy số lượng đông ồ ạt kéo đến như lũ tràn về.
Leon đứng lên trước bảo mọi người lùi lại phía sau bởi trận chiến này không giỡn chơi được đâu. Chiếc ghế được làm từ thân thể quái vật đến nơi dần lụi xuống trở lại nguyên hình nguyên dạng hình dáng ban đầu. Tướng của Milquynus, tất nhiên thứ họ để mắt đến đầu tiên luôn luôn là người có nguồn sinh lực mạnh thêm việc là một vị thần của Vacrina kia.
Cô gái trong chiếc áo váy hai dây xẻ tà màu tím dài đến chân, mái tóc tím ngang vai, mái bằng phủ xuống hàng lông mày đằng sau, hay nói cách khác nhìn kĩ hơn sẽ thấy hoàn toàn không có. Da thì trắng hồng hào hệt như nhân loại, một con người bình thường, một người phụ nữ bình thường. Tuy nhiên điểm khác biệt ở đây làm tất cả phải phủ nhân ý định đó chính là đôi mắt. Nó cũng màu tím xếch lên theo đường, lộ ra vẻ hung hăng, dữ dằn.
Ngươi thứ hai hay nói cách khác hình dáng khác người, giống như loài rắn hơn. Cả thân lớp da được bọc màu xanh đậm ở trong nền tối, lớp da đó còn rõ nét hơn. Cái miệng to với chiếc răng nanh đang có vài giọt chất độc chảy xuống, chiếc lưỡi thè đi thè lại như đang muôn liếm láp con mòi trước mắt.
Cô gái với mái tóc màu tím ngó quanh một hồi, một lượt cảm nhận mọi giác quan như để tìm kiếm gì đó dường như ngó lơ những người trước mắt. Đến một hồi rồi, cô ta mới bắt đầu nói chuyện:" Hậu duệ phượng hoàng đâu?"
" Hấp tấp quá rồi đấy, quên rằng còn đang có đối thủ đằng trước mặt sao?" Anh cười như một dấu hiệu để khai chiến với địch.
Cô ta ung dung đáp lại :" Đức vua đã giao việc hôm nay phải đem được người về. Đấu với các ngươi." Cô ta liếc ánh mắt khinh bỉ xuống toàn bộ người ở đây, bao gồm cả Leon làm anh bất giác cảm thấy như bản thân mình bị hạ thấp :" Chi bằng đi đánh với cái đấu gối còn hay hơn."
" Cholex, đừng có chủ quan, tên kia cũng là thần, cũng mạnh ngang ngửa với thủ lĩnh của Vacrina đấy" Con rắn đứng đằng sau cảnh cáo Cholex về hành động ngạo mạn của cô ta.
Cholex quay lại nhìn, khẽ tạch tạch lưỡi rồi lắc đầu mấy lần :" Vigral à Vigral, ngươi đừng có sợ sệt đấy chứ, ngươi quên mất hôm nay là ngày gì rồi sao?"
Chỉ lên bầu trời trên cao, cả đoàn người cũng theo đó ngước lên. Trăng xanh lúc này đã sắp lên cao hoàn chỉnh. Nghĩa rằng nguồn sức mạnh của Milquynus sẽ lên đến mức cao trào nhất. Sói mỗi lần trăng lên cao, đặc biệt những màu trăng đặc biệt thế này khả năng bộc phát sẽ cực lớn. Đã kéo dài 5 ngày nay nhưng đến ngày hôm nay khi nó hoàn chỉnh, mọi chuyện mới thật sự khủng khiếp
" Nếu ngươi có hứng thú với hắn ta thì đấu đi, ta đi tìm hậu duệ phượng hoàng. Nghe nói còn có " vị thần sa ngã " đi cùng, tên đấy thú vị hơn. Ít nhất tạo thú vui chứ đi bắt một con đã chẳng còn tí sinh lực nào, chán chết." Cholex ngay lập tức chia công sẻ việc ai đấu với ai cho Vigral khiến cô ta còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy bóng dáng người đồng hành của mình vụt mất tiêu, bỏ lại cả một đội quân để chỉ huy.
Leon định ngăn cản bước chân của Cholex thì ngay lập tức đã có một mấy luồng đạn độc bắn tới tứ tung. Nhảy vọt lên cao, ngoái đầu lại nhìn chỗ độc đó đã ngấm dần vào thân cây phía đằng xa, khiến nó ngay lập tức làm tan chảy, cái cây đổ xuống cấp tốc, dưới mặt đất cũng bị nung chảy đến độ lõm xuống một hố sau tiếp theo đó mùi nồng nặc như axit hòa tan với xác chết bị thối rữa lâu ngày. Sộc lên mũi đã làm con người ta muốn nôn ọe, dù chỉ trong một giây ngắn ngủi, khí sẽ tan hết nhưng đủ để gây hấn cảm giác kinh khủng phải chịu đựng.
" Ngươi muốn đuổi theo thì vượt qua xác ta đã." Vigral nói lên chủ đích của mình. Trừ khi một trong hai người chết thì đừng hòng ai đi ra khỏi đây.
Leon thở dài bên cạnh đó là một nụ cười khổ nhưng thoáng qua chốc chốc, một cảm giác máu chiến bắt đầu ồ ạt đến trong tâm thức của anh: " Ta đoán vậy, dù sao thì đấu với ai cũng được, miễn là tướng của Milquynus, đấu có khi cũng sẽ hay hơn mấy tên cấp thấp còn lại"
" Hừm, tự tin gớm, vậy thì hãy chứng minh thực lực của ngươi cho ta thấy đi." Dáng vẻ ban đầu, bình thường của Vigral bỗng chốc hóa to bự lên, to khổng lồ, nguồn sinh khí mãnh liệt bất chợt đập vào Leon. Ngắm nhìn sự chuyển hóa của Vigral, anh cười thỏa mãn. Tuyệt vời, lâu lắm rồi mới được đấu thế này, vậy phải giãn gân cốt dần dần ra thôi.
Sự chuyển hóa của Vigral đã làm chấn động những người đằng sau, tuy họ không cảm nhận được nguồn sinh lực như những vị thần trong Vacrina nhưng sự đáng sợ qua hình dáng đã đủ gây nên một dư chấn trong đầu. Lí Minh Triệt cầm chắc