" Đúng."
Một chữ đúng nặng nề làm cho Rena rơi xuống đáy của tuyệt vọng. Ánh mắt của anh không hề chứa chút do dự nào khi nói ra câu đó. Chìm trong tàn nhẫn đến độ một nhân vật nhỏ bé như cô không thể nào thích nghi được với thế giới đó
Năm đó tại sao cô từng nghĩ rằng bản chất anh sẽ không còn như cũ, chí ít hãy biết nghĩ đến đồng đội xung quanh kể cả cô. Có lẽ nào những ngày tháng làm nhiệm vụ chung đó vốn dĩ chỉ là một hình thức trong quân đội anh phải thực hiện. Tất cả những hành động ngày xưa đó giả tạo hết sao, chỉ để đợi đến lần đó.
Chỉ vì cô không có mặt nên anh mới giết không thành, sau đó đột ngộ biến mất đột ngột xuất hiện, trước mặt bao nhiêu người anh không thể xuống tay. Cũng chỉ vì nhận ra cô đã là hậu duệ phượng hoàng, chỉ vì cô mang trong mình dòng máu phượng hoàng, đã mất đi khả năng động thủ.
Cô ngẩng đầu lên, để lộ ra một nụ cười bi thương phản chiếu lại đáy lòng của Rena, đôi mắt phượng hoàng như một ngọn lửa lụi tàn dần chìm vào trong màn sương mỏng mù mịt không thấy điểm dừng.
Đôi mắt Ryvan dần sững lại ra rồi trong tâm trí anh dần tiếp thu lời của Rena nói. Đôi mắt của cô lần đầu tiên để lộ ra ánh nhìn đó. Nó vừa đẹp, nó vừa đau thương như một đóa hoa dần héo khô.
" Tôi đã quá ngu ngốc khi nghĩ rằng tất cả mình nhìn thấy đều là sự hiểu lầm. Anh ở một vị trí quá cao, đại tướng ạ, đến nỗi anh phải dẫm đạp lên cảm xúc của người khác chỉ để đạt được cái lợi ích cá nhân của mình. Nếu anh muốn chơi trò quyền lực thì hãy tìm người khác để chơi, tôi không rảnh để tiếp đãi anh."
Đôi mắt từ lửa như đã bị tảng băng lạnh toát đông cứng lại. Tảng băng dày mang theo hơi khí của ngàn năm sợ rằng hơi lạnh đó sẽ chôn chân ở đó vĩnh viễn. Lạnh toát như ý chí của Rena hiện tại, đã quyết sẽ không và không bao giờ có ngọn lửa nào có thể thổi bay nó đi được nữa.
Chứng kiến bóng dáng của cô dần đi xa khỏi mình, Ryvan muốn níu kéo lại nhưng chuyện đấy thật bất khả thi.
Cảm giác day dứt đó thấu đến tận tim, đến độ đập mạnh như có đúa đập nát nó ra. Tay anh nắm chặt về phía ngực trái, nhăn nhúm lại, hai chân khuỵu xuống, cố gắng chống đỡ, bên tai liên hồi có tiếng người nào đó nói chuyện, thì thầm u ám.
" Ngươi hận cô ta lắm đúng không ?"
" Cô ta đang gây cho ngươi những đau khổ giống mẹ ngươi"
" Muốn giết cô ta không ?"
" Muốn được giải thoát không?
" Giao cơ thể này cho ta, ta sẽ giúp ngươi"
" Im đi" Tiềm thức anh đang cố chống chọi với giọng nói đó để nó không lấn áp mình, luồng khí màu đen bỗng chốc lại lan tỏa ra mạnh, đôi mắt đang dần chuyển màu thành vàng.
Rena tiến dần đến cánh cửa, thấy có động tĩnh đằng sau, quay lại thấy Ryvan đang ngồi sụp xuống sàn, mặt thì đang phải chịu đựng cơn đau giày vò nào đó.
Thấy bộ dáng đau khổ đó lần đầu tiên trên con người một lần chưa bao giờ hiểu đau là gì. Suy nghĩ trong đầu như biến mất, cô chạy đến :" Này, anh sao thế ?"
Cánh tay Rena chưa kịp phòng bị đã bị anh nắm chặt kéo mạnh xuống sàn. Mũ lẫn áo choàng màu đen đều rơi bừa trên sàn, mái tóc bạch kim xõa tung trên nền đất.
Cơn đau truyền đến từ lưng còn chưa kịp thấu, hai tay đã bị một tay anh nắm để trên đỉnh đầu. Vùng vẫy thế nào cũng không thoát được sự kìm cặp, càng vùng cơn đau bóp chặt qua da thịt càng mạnh hơn.
" Anh....làm gì vậy?" Cô run run cất giọng.
Chân nằm yên bất động, vung mạnh lên đá vào đầu anh. Phản xạ Ryvan nhanh hơn, tay còn lại đã kịp nắm đến cẳng chân cô.
Đến bộ phận duy nhất trên cơ thể còn sót lại hoạt động kia cũng thất bại. Hai chân cô lại bị hai chân anh kẹp chặt, người anh đè lên người cô. Đôi mắt đau đáu nhìn như xuyên thấu. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì ?"
" Buông tôi ra." Rena hăm dọa.
Dường như đối với anh, điều đấy thật vô ích. Anh