" Thượng tướng....đây là chuyện gì ?" Hàn Vĩnh Phong gằn hỏi.
" Không có chuyện gì đâu, ngày mai sẽ hết." Rena đảo mắt đi chỗ khác, lẩn tránh ánh nhìn hoài nghi của Hàn Vĩnh Phong, che giấu đi sự thật.
" Do đại tướng phải không ?" Hàn Vĩnh Phong đoán ra được nguồn gốc vết thương từ đâu nhanh chóng còn chưa kịp phun phây tí bằng chứng nào từ anh ta.
Biểu cảm rõ nét nhất trên gương mặt Rena đã tố cáo cô. Lớp áo cúc cài lung tung, chỗ có chỗ không, thêm cả phần áo màu đen bị rách bên trong hở ra ngoài đó.
" Thượng tướng, ngài hà tất phải chịu khổ như vậy ?"
Im lặng hồi lâu, cô nghĩ rằng Hàn Vĩnh Phong sẽ gạ hỏi mình bằng được câu chuyện gì đã diễn ra. Vậy mà đến cuối cùng, cô mới thấy đấy là sai lầm chết người bởi cậu còn hỏi câu còn đáng sợ hơn thế.
" Ngài có muốn tôi giết hắn không ?"
Ánh mắt đó thật đáng sợ. Tràn ngập địch ý như dành cho kẻ thù không đội trời chung đẫm máu. Một màu đen thông thường nhất, so với đôi mắt của Ryvan nó có thể ngang ngửa với nhau. Ryvan đã giết người vô số, lên đến hàng trăm hỏi sao có máu lạnh thì cũng là lẽ thường tình. Tại sao đôi mắt của một người tỏ ra thân thiện, vui vẻ lại mang trong mình cảm giác ghê rợn đó.
" Chuyện đùa thường ngày thì có thể lấy ra được. Nhưng riêng chuyện này ngay cả tôi cũng thấy nó đi quá xa." Cô không thích nó một chút nào hết.
" Ngài có cảm thấy tôi nói đùa ?"
Lời nói tiếp tục phát ra đến độ ớn lạnh đó làm Rena nhận biết được tình hình rằng cái điều cô nghe thấy hai lần vừa rồi đang diễn ra chân thật nhất.
" Hợp tác với người mạnh, kể cả đó có phải người mình hận, vì lợi ích chung cái gì cũng có thể bỏ ra. Đây thuộc về trách nhiệm của một mình mình đội trưởng tôi, các cậu nên tránh ra nó, cuốn vào sẽ khó dứt ra. Hơn nữa, hắn là thần. Chỉ có thần với thần mới có thể đấu được với nhau, cậu chỉ là con người. Hãy từ bỏ ý định đấy tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì." Phải nói chưa nhìn thấy gì mới đúng, cô muốn quên đi ánh mắt vừa nãy.
Hàn Vĩnh Phong hai tay nắm chặt lấy bả vai cô, ép cô nhìn thẳng mình :" Có phải tôi chỉ là con người, nên ngài mới không thích tôi. Nếu hiện giờ tôi là thần, vị thần hùng mạnh có thể dễ dàng giết chết hắn, ngài sẽ thay đổi cách nhìn ?"
Con người thường ngày giữ phép tắc đối với cô hoàn mĩ đến bao nhiêu đã bị đánh bay chỉ bằng một câu nói, bằng một hành động trái với việc làm của cấp dưới đối với cấp trên.
Rena đã bỏ ngoài tai mấy chi tiết đó bởi vì đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi quyết tâm đó, cô bắt buộc phải thẳng thắn :" Tôi không yêu người ta dựa trên sức mạnh họ mang lại."
" Vậy thì tại sao ?"
" Phong, cậu rất tốt, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã có cảm giác cậu đặc biệt hơn so với người khác, kể cả Lan Nhi. Cậu giúp đỡ mỗi lần tôi có khó khăn, bên cạnh an ủi những lúc cần nhất. Những khoảng thời gian làm nhiệm vụ hay hằng ngày tôi đều thấy hạnh phúc khi ở bên cậu."
Không chỉ vậy, mỗi lần đứng bên cạnh Hàn Vĩnh Phong, cô đều thấy ấm áp, đến cả trái tim đang ngủ yên này đến độ đã mấy lần phải rung động trước hành động quan tâm chăm sóc đặc biệt. Lúc bị Ryvan ép đến trụ sở này, hận thù đã che mờ mắt cô. Tự động tránh xa đồng đội, khép mình để không ai bị cuốn vào, và Rena đã nghĩ sẽ làm vậy mãi đến khi nhiệm vụ kết thúc. Hàn Vĩnh Phong đã đập tan điều đó. Cô không ngờ mình cười nhiều đến vậy khi ở đây, hòa đồng đến vậy khi ở đây. Chính anh đã làm cho quên đi mối thù đó trong chốc lát để sống những ngày không bị gò bó nhất. Nhưng...
" Lắm lúc tôi đã nghĩ mình đã yêu cậu." Điều cô nói hoàn toàn chắc chắn nhất với Hàn Vĩnh Phong:" Một người chưa được ai yêu, cũng chưa yêu ai bao giờ thì sẽ thiếu hụt đi kinh nghiệm hiểu biết về nó.
Cho đến ngày cô gặp người đấy, cô mới biết mình hoàn toàn lầm rồi.
" Cảm giác tôi dành cho cậu đặc biệt nhất sẽ không bao giờ thay đổi, thế nhưng tôi không nghĩ đó là yêu. Giống như tri kỉ dành cho tri kỉ thôi."
" Hóa ra đó là suy nghĩ của ngài."
" Chúng ta có thể giữ mối quan hệ như trước. Ngày hôm nay cậu nên từ bỏ suy nghĩ đó. Còn nhiều người khác hợp hơn tôi nhiều, tôi tin với tính cách của cậu sẽ không sao đâu."
Cô đang cố nói ra giọng điệu hàng ngày với Hàn Vĩnh Phong, lần đầu tiên nói nặng đến vậy đã tổn tưởng cậu ấy rất nhiều. Cô không muốn vì chuyện này mà phá hỏng đi sợi dây liên kết từ lâu.
Chờ đợi câu trả lời của Hàn Vĩnh Phong, cuối cùng khi ngẩng mặt lên lần nữa, ánh mắt ôn hòa đó đã quay trở lại. Gương mặt tươi sáng hơn hẳn với nụ cười trên môi