Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân " Ngày mai sao?" Thời gian sao lại gấp thế. Còn hơn cả tốc độ chong chóng. Đảm bảo ông ấy đã biết từ trước lâu rồi. Đến tận bây giờ mới thông báo làm cho cô hối hả chạy đua với công việc.
Hết thắc mắc này đến thắc mắc khác, cô hỏi tiếp : " Tại sao lá thư này lại được gửi đến cho chúng tôi. Rõ ràng..."
" Lá thư này được gửi đến chứng tỏ một điều tài năng của cô đã được công nhận. "
Công nhận đâu có nghĩa là nổi tiếng. Cô tin rằng có khi hơn một số nửa dân thành phố nơi cô đang sống còn chẳng biết cô là ai, người có tiếng tăm lừng lẫy này lại biết cô. Lâm Lục Trí nhận được thư mời này, có lẽ đối với anh không có gì quá lạ. Độ nổi tiếng của anh ấy vượt bậc, hơn nhiều những ca sĩ khác.
Trịnh Vực Khước nói rồi liền đi mất bỏ lại hai người còn đang ngơ ngác trước một tin giật gân như vậy. Lâm Lục Trí đứng bên cạnh nói với cô : " Chúc mừng nhé."
Hạ Nhan cũng nói lại : " Cũng chúc mừng anh, lần này cả hai chúng ta đều có cơ hội được đến."
Trong ngày vẫn có một tin vui đến với cô có thể coi đó là một điều may mắn. Trong suy nghĩ của cô phải ngay lập tức đi báo cho Tô Mộng biết, nghe xong hẳn cậu ta cũng sẽ sốc. Vội vàng chào Lâm Lục Trí, cô đi nhanh trở về phòng của mình.
Lâm Lục Trí, anh còn chưa định nói ý định tối nay mời cô đi ăn tối thì người đã biến mất. Sau dó anh cũng chỉ cười trừ cho qua. Một tin báo đột ngột này, có một số đồ phải chuẩn bị gấp. Nghĩ rồi, anh cũng lững thững đi về phòng của mình với một tâm trạng sảng khoái.
Về phòng, Hạ Nhan vớ ngay lấy chiếc điện thoại cho Tô Mộng. Chưa đầy mấy phút, tiếng chuông điện thoại reo lên, Tô Mộng đã phản hồi lại ngay tức khắc. Trên màn hình, hiển thị một chuỗi tin nhắn dài. Hạ Nhan cá Tô Mông đang biểu cảm sửng sốt. Còn nói bản thân rất khổ sở khi phải ở lại đây một mình vất vả luyện tập, trong khi cô bạn lại đang ở nước H tận hưởng cuộc sống.
Đọc đến đây, Hạ Nhan thấy có hơi tội thật nhưng biết làm sao được, ngay cả chuyện này có khi cá nhân cô còn chưa bao giờ nghĩ tới. Việc mình đặt chân đến đấy còn là một điều mộng tưởng.
Buổi tối ngày hôm sau cô mới bắt đầu xếp dọn hành lí. Bữa tối ăn cơm, cô cũng chỉ ăn cho qua loa rồi lại bắt đầu việc của mình. Chưa kể đi thế này đâu có nghĩa công việc của cô được dừng lại, bản nhạc hôm nay cô luyện tập với Lâm Lục Trí còn phải chỉnh sửa vài chỗ cho hoàn thiện hơn. Cuối cùng cho đến tận mười giờ tối, cô mới bắt đầu dọn đồ.
Đang lúi húi trong tủ quần áo, tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, nhìn thấy trên danh bạ hiện thị chữ " mặt dày" . Dường như sau cái ngày gặp hôm qua, cái sự khó chịu đến cực điểm cô dành cho anh đã vơi bớt đi phần nào. Nhấc chiếc điện thoại lên, tay thì đang cầm quá nhiều đồ nên đành để chế độ loa ngoài.
Giọng nói của anh qua đường dây có phần hơi trầm đi trông thấy, ngữ điệu anh mang cái bóng hình đùa cợt cô như hôm nọ : " Liệu hôm nay cô có thể nói chuyện với tôi chút được không, buổi đêm sương giá, tôi cô đơn lắm."
Việc xếp hành lí đã khiến cô chẳng còn thời gian để đối đáp với anh như thường lệ. Cô nói vội trong điện thoại : " Tôi đang bận. Ngày mai phải bay đi nước H."
Lời cô nói đã tác động đến anh, ngay lập tức đã có tiếng nói truyền tới, to hơn lần trước khiến Hạ Nhan lúi húi suýt làm rơi quần áo: " Sao không nói với tôi câu nào?"
Hạ Nhan khi đang cố gắng giũ chiếc áo nhàu nhĩ của mình nên mặt khẽ nhăn lại. Tiếng nói của cô có phần hơi khó nghe: " Chủ tịch nói đi gấp, tham dự cái lễ giao lưu âm nhạc thế giới."
Nói xong rồi, cô nghe thấy tiếng " tút, tút" từ chiếc điện thoại truyền tới. Chắc bản thân nói cái gì anh nghe không phải nên tắt. Hạ Nhan nghĩ rồi bỏ qua chuyện đấy. Một núi quần áo đang cần phải xử lí gấp. Tô Mộng ở đây, cậu ấy sẽ biết làm sao xử lí.
Hết quần áo, sau đó hộ chiếu, vé máy bay, giấy tờ, giày dép sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ đã được cô nhét gọn gàng vào trong. Ngắm lại đống quần áo còn thừa trên giường và khung cảnh bừa bộn xung quanh, cô thở mạnh. Sắp xếp cũng là việc giúp cho cô vã mồ hôi.
Biện pháp duy nhất là đi tắm. Lao động cực nhọc thế này thời gian đó là thoải mái nhất. Vào trong đun nước, gội đầu cũng lại mất thêm của cô nửa giờ nữa. Hiện tại đã quá nửa đêm, mắt cô có phần díp lại do cơn buồn ngủ truyền tới. Mặc kệ cái đầu còn đang ướt, cô nằm phịch trên giường rơi vào trạng thái sẵn sàng để ngủ.
Khi tiếng chuông điện thoại của cô lại kêu lên lần nữa. Gần nửa đêm, ai lại đi gọi. Trên màn hình lại hiện ra số đó lần nữa , giọng cô có chút bực dọc thông qua : " Có gì nói sau đi, bây giờ tôi buồn ngủ lắm."
" Tôi đang ở dưới chỗ cô."
" Giờ này ?" Anh ta toàn xuất hiện vào mấy cái khung giờ kì quặc, toàn lúc cô đi