Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Hạ Nhan mặc cho anh xoa đầu mình, lắng nghe lời anh nói. Cặp mi cô khẽ cong lên do con mắt sáng loáng như ngọc đó đang mở to ra. Giọng nói từ trong vô thức được cất lên : " Tại sao ?"
Hạ Tử Lăng nhìn cô với cặp mắt xanh dương tuyệt đẹp. Hạ nhan cảm tưởng trong đôi mắt đó, hình bóng đang lan rộng chỉ để bao phủ lấy mình. Giọng nói của anh cất lên , lắng lại trong từng giây phút : " Tại vì cô đã mang cho tôi nhiều trận cười như thế trong tháng. Lần đầu tiên tôi gặp một người con gái hài hước và vô lí như thế."
Hạ Nhan á khẩu. Mắt giật giật. Hóa ra đây chính là lí do anh cảm ơn cô. Tâm trạng bị mất hứng kéo theo cái sự bực bội ẩn hiện trong lòng. Cô né tránh tay của anh ra, nói vô tình : " Nếu điều anh nói chỉ có thể thì thứ cho tôi không tiễn, về vui vẻ, chúc anh làm ăn thuận lợi. Dù sao chúng ta sẽ chấm dứt mối quan hệ ngớ ngẩn ở đây."
Hạ Tử Lăng cười tiếp tục chọc cô : " Cô có biết lúc cô giận trông rất đáng yêu."
" Anh đừng có phán đoán lung tung."
" Vậy sao, tôi nghi ngờ điều đấy."
Hai người nán lại nói chuyện với nhau thêm một lúc lâu nữa. Hạ nhan quên luôn cả việc mình đang trễ giờ làm việc dần dần đến khi có một tiếng nói khác đan xen vào, hai người mới ngừng lại cùng ngoái về nơi đó. Đứng gần vào cánh cổng, Lâm Lục Trí xuất hiện. Khuôn mặt anh có phần hơi lạnh đi, lông mày khẽ nhíu lại nhìn cô và Hạ Tử Lăng chằm chằm, có phần không mấy vui vẻ .
Hạ Nhan giật mình, đã đến giờ cô làm việc. Quan trọng hơn còn làm việc với Lâm Lục Trí nữa. Để anh ấy ra đón thế này, chứng tỏ cô đã đi quá lâu. Lâm Lục Trí bèn tiến lại gần, anh nhìn vào nở nụ cười thân thiện với Hạ Tử Lăng nhưng thực chất nó còn mang cái gì đó nặng nề ẩn hiện : " Không biết ngài cục trưởng đến đây có việc gì. Thông tin thì tôi nghĩ cả tôi và Hạ Nhan đều đã nói hết cho anh."
Có thể nghe ra được nó hết sức bình thường, Hạ Nhan lại cảm thấy có đôi chút gì đó hơi ác cảm từ ngữ khí phát ra từ Lâm Lục Trí. Hạ Tử Lăng là người thông minh chắc sẽ nhận ra được cái cảm giác giống như cô nghĩ.
Đáp lại câu nói của Lâm Lục Trí , Hạ Tử Lăng vẫn nói với giọng điệu bình thường, như khi nói chuyện với cô : " Cái vụ việc lần trước, tôi cũng nói với anh là đã xong rồi. Hôm nay tôi đến đây với mục đích gặp mặt cô ấy nói vài chuyện."
Lâm Lục Trí giữ nguyên nét mặt ban nãy nói tiếp với Hạ Tử Lăng : " Chuyện gì để khiến ngài phải đến đây nói với cô ấy."
Cái bầu không khí hết sức khác lạ này cũng làm ảnh hưởng đến người xung quanh là cô đây cũng chỉ muốn tránh xa. Nói chuyện cảm giác như đang đấu khẩu với nhau thì có. Để giải quyết việc này, cô nói lại với Lâm Lục Trí : " Anh ấy đến để nói lại một chút tình hình vụ điều tra hôm trước."
Hướng ra chỗ Lâm Lục Trí xong cô lại nói với Hạ Tử Lăng : " Tôi nghĩ anh cũng nên về đi thôi, có gì anh có thể gọi qua số điện thoại trao đổi trực tiếp."
Hạ Tử Lăng nghe nói thế, gật đầu đồng ý, trước khi quay người lại, anh nói với cô:"Hẹn gặp lại."
Xong rồi, bóng hình đó mau chóng lên xe, mất dạng chỉ trong tích tắc. Hạ Nhan quay sang nói với Lâm Lục Trí : " Xin lỗi vì làm muộn giờ của anh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu luyện tập được rồi."
Lâm Lục Trí gật đầu, đi cùng Hạ Nhan vào dinh thự. Cô quay sang khẽ nhìn anh. Thường ngày khi anh gặp người khác đâu có thể hiện cái thái độ ác cảm như vậy. Cái hôm thẩm vấn đó đã xảy ra chuyện gì. Cô nói không chút kiêng dè : " Hai người đã xảy ra chuyện gì sao ?"
Lâm Lục Trí trả lời luôn : " Anh chỉ không thích anh ta cho lắm, cảm giác ấy mà, mình đâu thể kiểm soát được."
Con người Hạ Tử Lăng, cô ngay lần đầu tiên nói chuyện với anh ta, cũng cảm thấy chán ghét, khó chịu vì anh cứ liên tục đùa cợt mình, hết lần này hết lần khác. Tiếp xúc nhiều, cô mới thấy anh đặc biệt. Không phải chỉ vì lời nói, hành động nữa. Anh ân cần giúp cô, đem đến cảm giác ấm áp, khiến cô phải suy nghĩ, khiến cô phải nghĩ về. Người con trai đó như mặt trời vô tình len lỏi vào đời sống của cô, tạo ra niềm vui bất ngờ đến kì lạ.
Lâm Lục Trí nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Nhan từ nãy đến giờ. Sự vui vẻ ẩn trên gương mặt đó, dù cho là rất nhẹ. Bỗng chốc lòng dấy lên cảm giác chua xót.
Đến được phòng luyện cũng phải mất ít nhất năm phút. Lần đầu tiên Hạ Nhan đặt chân đến căn biệt thự này đã phải sửng sốt. Nó rất rộng, thậm chí cô suýt lạc đường.
Do lạc qua nhiều lần , cho nên ngay cả người mù dường cũng sẽ nhớ rõ. Phòng luyện tập rất to. Có đầy đủ nhạc cụ từ piano, guitar, sáo,.... 2 cái loa to được để ở mỗi góc? Một bộ sofa màu xanh lá cây nhạt để trong này để tiện mọi người bàn bạc.
Hạ Nhan đã dốc hết sức mình vào lần này. Để sáng tác ra một bản nhạc quả thực không dễ ? Phù hợp cho tất cả thành viên trong