Bộ dáng ngày hôm đó lại lần nữa xuất hiện rồi. Rơi vào chung hoàn cảnh nhưng đến lần thứ hai vẫn không thể tìm được cách trừ khử nó. Rena ngước đôi mắt khẽ cụp xuống của mình, khẽ ngước lên khuôn mặt của Ryvan đang chỉ tập trung vào nguồn sức mạnh ở hình xăm.
Đôi mắt đó? Leon sững người lại dần. Con bé mang ánh mắt đó từ hồi nào vậy. Rõ là thù hận nhưng không hề chứa chấp ý niệm của người chính chủ. Nó giống như tia sét vàng trên nền trời giáng xuống sự cảnh báo về quá khứ xuyên suốt khoảng không thời gian bốn bề tích tụ để lọt vào tia thời gian vĩnh hằng. Cảnh báo điều gì chứ ?
Và dường như sự thay đổi đột ngột đó đã làm cho hành động của Ryvan ngưng lại. Anh lùi lại ra đằng sau, khuỵu hai chân xuống, một tay ôm lấy nửa mắt kìm hãm sử kiểm soát của sinh vật khống chế hành động của Ryvan. Giọng nói lần này không chỉ riêng một mình Ryvan nghe thấy nữa, nó vang ra hẳn bên ngoài.
" Im miệng" Ryvan ngăn cản giọng nói của người đó đang xâm nhập vào chính mình. Mỗi cử chỉ của anh đề phải rất miễn cưỡng mới cử động được. Đôi mắt màu vàng từ đấy lập lòe dần dao động lúc xanh lúc đỏ lúc vàng, hỗ loạn triền miên.
Tức thì một giây anh vớ lấy Hỏa Chi Viêm nằm trên đất, cầm một tay chĩa mũi kiếm sát nhọn gần với hình xăm con sói đang sáng rực trước ngực.
Mũi dao đam xuyên qua da thịt, đâm xuyên cả hình dăm trên người vào gần đến tim. Leon và Rena chỉ có thể đờ người ra, trơ mắt nhìn mũi kiếm đó đang dần lấy mạng Ryvan. Nguồn sinh lực màu đen đang mất dần đi khiến cho cột trụ đóng đinh Leon và Rena yếu dần, một cú giật mạnh có thể nhẹ nhàng thoát ra. Chạy vội đến chỗ Ryvan, Rena định rút lại Hỏa Chi Viêm đã bị Leon ngăn lại :" Rút ra bây giờ có thể làm cho máu chảy nhiều hơn."
Quả thật, dòng máu tươi chảy trên Hỏa Chi Viêm đã truyền đến Rena, bỗng chốc cô cảm thấy con tim này cũng đang chịu chung nỗi đau. Vì thanh kiếm đang xuyên qua ngực anh ?
Ryvan tức thì đổ gục xuống, ngả vào lòng Rena đang kiệt sức dần đi. Máu ứa ra đều đều chậm chậm chảy xuống nền đất. Ý thức anh chỉ còn mơ hồ, Rena và Leon loáng thoáng chỉ như mấy cái bóng mập mờ.
Leon chỉ khẽ cười nhẹ như một hành động không thể lường trước :" Lần này cậu chơi lớn thật đấy, còn dám đâm cả vào tim. Là tôi, thì còn tiếc chán đấy."
Rena lườm mắt sang Leon :" Anh còn không mau đi, muốn để người ta chết rồi, mới gọi người đến cứu ?"
Leon hay giỡn cũng phải biết thời điểm nào nên ngừng. Bạn thân thì đang đối mặt với cái chết, đương nhiên anh chưa đến mức bình tĩnh đến nỗi tán dóc thêm vài ba câu. Cả thân thể nhảy vù ra ngoài cửa sổ rồi tan biến cùng với dòng nước tản dần trên không trung.
Trong phòng bỗng yên tĩnh hẳn đi, chỉ có anh khi ở bên cô và Ryvan mới có thể khơi mào âm thanh khó khăn để có được. Cả người Ryvan dựa và vào Rena, chí ít cũng đã đỡ hơn so với lần cô gặp anh buổi chiều. Hỏa Chi Viêm thuộc quyền sỡ hữu của cô, có thể thu gọi ra theo ý muốn. Chỉ có lần này, lần đầu tiên cô lại không thể làm gì được.
Đã bao lâu rồi cô chưa chứng kiến bộ dáng này của anh, thật biết cách làm cho người ta phải đau lòng :" Anh đâu nhất thiết phải đâm mạnh đến thế ?"
Ở cơn mơ hồ nhất, đôi mắt lạnh lùng thường ngày đó dần mở ra, một xanh, một đỏ quen thuộc khiến cho người ta nhớ lại quãng thời gian yên bình. Anh nói rất nhỏ, đối với căn phòng này, với không gian này vậy là đủ :" Vậy mới đủ"
Đủ? Đủ để khiến anh tỉnh táo hơn, và phải để một nhát kiếm đâm vào ngực đến máu chảy đầm đìa :" Anh nghe theo lời hắn, có thể đến lúc, hắn sẽ ngừng kiểm soát. Hình xăm của tôi chứa hầu hết thần lực nhưng đó không phải tất cả. Kể cả hết sạch tôi vẫn sẽ còn thứ khác. Mục đích gì khiến anh phải mạo hiểm mạng sống mình như vậy.
Giọng nói Rena mang phần trách cứ còn bên cạnh vẫn tồn tại nỗi lo vô hạn vì nhìn vào vết thương kia đang ngày càng chảy máu.
Ngắm ra ngoài cửa sổ đợi chờ bóng hình Leon quay trở lại. Thời gian lắm lúc cũng thật lâu. Gương mặt dưới bóng đêm tuyệt đẹp nơi có ánh trăng