" Ăn nhiều vào nhé"
" Vâng"
Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra vừa nãy, Rena lập tức quay trở lại bộ dáng thường ngày, ăn ngon lành để lấp đầy cho chỗ trống trong bụng kêu đến mấy tiếng. Đói thì cái gì cũng ngon kể có đó là mấy chén cơm trắng, đĩa rau đạm bạc, đĩa thịt ít ỏi hay bát canh nhạt nhẽo.
Đến khi ăn xong bữa cơm, Rena thấy Tư Hoàn chỉ đi lại để phục vụ còn không thèm động đến miếng nào. Thỉnh thoảng ngực cô bỗng hơi bức bối như thể có ánh mắt dò xét, dè chừng đi xung quanh bao bọc lấy.
Hoặc đấy chắc chỉ do tưởng tượng. Bác ấy từ đầu đến cuối chỉ là một người già bình thường, sống ở một căn nhà bình thường ở một vùng quê bình thường thôi.
" Một mình bác ở đây ?" Cuối cùng con người im lặng nhất từ đầu cuối đặt chén cơm xuống nhẹ nhàng đang mân mê cốc nước lọc Tư Hoàn vừa đưa tới cất giọng.
Tư Hoàn đối đáp :" Đúng vậy đã được mấy tháng, kể từ lúc con trai tôi xuống thành phố học. Ba nó thì mất sớm nên nhiều lúc lạ lại thành quen."
" Sáng nay nhà có khách ?" Ryvan vặn hỏi khi thấy Tư Hoàn rửa chén rửa cấp tốc.
" Cũng nhiều người, tại bận nhiều việc đến giờ tôi mới có thời gian rửa."
Rena ngồi bên cạnh nghe cuộc nói chuyện mà thấy kì lạ. Anh ta hỏi nhiều thế làm gì, lại toàn hỏi những câu không liên quan.
Đặt chén cơm xuống, anh lên lầu không thèm ngoái đầu lại nhìn Rena, trực tiếp đi thẳng. Rena thì ngồi ì ạch cố tận hưởng bữa cơm chót lọt, thêm cả đĩa hoa quả được bày sẵn trên bàn. Hôm nay cũng đâu đến nỗi, ăn no ngủ kĩ để sống sót qua một đêm đối với việc đi làm nhiệm vụ đánh cược mạng sống của mình, quá tốt rồi. Trừ cái việc vỡ giường kia thì đại khái ổn thỏa.
" Bác có cần cháu phụ gì không ?" Rena bê nốt chén cơm mình ăn xong và đồ của Ryvan để gần chỗ bồn rửa bát.
" Không cần, cháu cứ lên nghỉ đi, cả ngày hôm nay hẳn đã vất vả." Tư Hoàn từ chối sự giúp đỡ của Rena làm cô cảm thấy áy náy.
" Bác có chắc không, tại cháu thấy mặt bác xanh xao quá." Lại gần cô mới thấy, mặt của Tư Hoàn thay đổi hẳn như vừa mới ốm dậy."
" Tuổi già cả mà, không sao đâu, cháu cứ lên đi"
" Vâng." Rena ngoái đầu lại còn để ý thấy tay Tư Hoàn còn đang run run. Lo lắng muốn chạy vào giúp nhưng người ta đã không cần, ở lại sợ phiền phức.
Rena vào phòng, nhận ra bãi chiến trường còn đang nguyên si vẹn trạng ở phía dưới. Nhớ lại thời điểm lúc đó, chỉ muốn vo lại thành một tờ giấy rồi ném ra ngoài cửa sổ. Còn thấy cái tên mặt quan tài không một chút quan tâm kia chỉ để ý đến đống thiết bị điện tử. Thôi được rồi, cô làm, mọi thứ lặt vặt này sẽ luôn là cô làm.
Dọn đống gỗ nát tươm sang một bên, phủ tấm chăn ga xuống đất chí ít cô sẽ chiếm nó đêm nay. Người khiến cho tất cả nằm đất lạnh giá thì tự mình chịu. Đến nhiệt độ âm độ C còn chịu được để qua đêm cơ thể đấy chắc cũng không sao hết.
" Này, sao lúc nãy anh hỏi bác ấy nhiều thế?" Dọn đống đồ, Rena vừa hỏi, không tránh khỏi nghi hoặc.
Ryvan cầm đống đồ sửa chữa tập trung vẫn có thể trả lời Rena :" Cô không thấy có gì lạ à ?"
" Cái gì lạ?"
Ryvan thờ dài, để gọn hết mọi đống thiết bị sang một bên, để nói chuyện với cô. Khuôn mặt như tố cáo cái suy nghĩ trong đầu rằng sao cái cô này trí não vứt ra ngoài cửa sổ rồi à
" Bà ấy đang cố gắng che giấu cái gì đó."
Rena dừng hàng động, lên tiếng :" Sao anh lại nghĩ thế ?"
Ryvan ngồi trên ghế, chỉ điểm cho Rena :" Bà ấy bảo có nhiều người đến, nhưng trong đống chén đó chỉ có duy nhất một đôi đũa"
" Ý chỉ rằng có một vị khách, có thể nói nhầm, người già hay thế."
" Bên phía ngoài cửa có đôi giày dành cho nam giới. Chắn chắn không thể vừa với cỡ chân của bà ấy. Trên ủng còn có vết bẩn."
Rena nhớ lại khoảng thời gian đầu mình bước vào căn nhà, có nhìn thấy một đôi ủng màu đen phía dưới, nghĩ lại điểm đó cũng thấy khả nghi. Chồng Tư Hoàn mất sớm, đây thuộc về chồng bà ấy thì cũng không có gì lạ nay lại có dấu hiệu dính bùn đất từ phía ngoài. Chắc chắn đã qua sử dụng. Cứ coi như vị khách bí ẩn đó mượn sử dụng thì thái độ cô theo dõi lúc này từ Tư Hoàn cần gì phải bộc thái tâm trạng sợ sệt và dè chừng đến mức đó.
" Dẫn chứng còn quá mơ hồ, chưa thể đưa đến kết luận"
" Có thể là con trai bà ấy"
" Dựa theo những gì thu thập được, thì tỉ lệ khá cao" Rena nghĩ. Nếu vì thế, tại sao Tư Hoàn lại có muốn che giấu con trai mình.
" Hai vị còn thức không ?" Giọng nói Tư Hoàn truyền vào làm cuộc nói chuyện im bặt hẳn đi.
Rena lên tiếng :" Có chuyện gì không ạ ?" Đừng nói những điều cô và anh nói đều bị nghe thấy hết rồi. Nếu đúng như tất cả đều dự đoán thì sự việc sẽ xuôi theo chiều hướng nguy hiểm.
Rena chạy ra mở cửa, thấy Tư Hoàn đang ôm một bịch chăn gối mới :" Giường hỏng rồi, hai vị lấy tạm cái này dải xuống đất. Đêm nhiều sương giá, cẩn thận kẻo lạnh"
Giả thuyết thật mông lung. Rena vội dải