Cuối cùng, cả hai người đều đã chạm chân đến nơi.
Rena vừa trút được cả gánh nặng ngồi bệt xuống dần buông bỏ được gánh nặng. Liếc sang Ryvan, cô thầm cười :" Cảm.."
Giây tiếp theo sau đó, cả người Rena lún sâu xuống phía dưới, bắt đầu mất dần trọng lực rơi mạnh. Hình ảnh còn sót lại là anh vươn người để tóm lấy cánh tay cô. Nét mặt thoáng tia kích động.
Tay cô đã sượt qua, nhanh hơn một nhịp. Cô đã quá chủ quan, lên được tới nơi đã thoát được kiếp nạn nhưng sự thật còn khủng khiếp hơn. Cổ họng bị tảng đá lớn đè nặng. Tim như đã ngừng đập đi mấy giây. Giác quan bên ngoài chỉ còn lại sự im lặng. Ngoài việc cơ thể bị luồng gió lớn đập mạnh, mái tóc hất cao kia thì chẳng còn gì.
Cả người đập nặng xuống phía biển, tung lên bọt trắng xóa, cô cố gắng bơi lên để lấy hơi thở nhưng đều bị cơn sóng quá lớn vùi dập. Bơi giỏi cỡ nào đối mặt với biển ào ạt tấn công thì chỉ còn cách ngoi ngóp.
Chìm xuống tận sâu dưới mặt biển, Rena bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ dần đi. Trôi chầm chậm, ánh sáng phía trước dần chuyển thành màu đen kịt. Nhắm chặt mắt lại, bóng bóng hẹp dần do hơi thở cạn kiệt.
Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đôi mắt nhắm lại từ bao giờ, đến khi ý thức lại thì chỉ có một giọng nói kì lạ xâm nhập tới.
Giọng nói như từ xa vọng lại, tạo tiếng vang xuống dưới mặt nước.
" Con phải giải phóng nó"
Giải phóng? Cô phải làm gì ? Âm thanh đã bị đè nặng bởi áp lực nước, cô không thể nói chuyện. Dựa vào dòng suy nghĩ mơ hồ, cô thầm trả lời :" Ông là ai?"
" Con phải phá vỡ lớp vỏ ngụy trang"
Càng ngày càng khó hiểu, Rena nhíu mày đi :" Tôi không hiểu ông đang nói gì? Lớp ngụy trang nào?"
" Bọn chúng sẽ đến."
Khó chịu nhất không phải nghe người khác nói nhiều mà nói cứ cụt lụt với nhiều ý nghĩa mông lung thách thức trí não vốn đang chìm trơn cơn mê sảng của cô Đến cùng, giọng nói cũng không còn phát ra nữa, thay vào đó ý thức cũng tắt hẳn đi.
Cả người bỗng chốc chìm hẳn. Khoảng một lúc lâu sau đó, dường như cô đã lấy lại được hơi thở của mình. Phổi đã được tiếp thêm nguồn không khí dồi dào. Phút chốc, Rena chưa từng nghĩ rằng không khí lại trở nên quan trọng với mình đến thế.
Lạ hơn nữa, cơ thể tuy vẫn còn dính ướt do nước biển lạnh lẽo, nhưng có một chỗ đã được thay thế bằng một cái gì đó khác. Có một thứ gì đó mềm mại khẽ phủ lấy đôi môi cô không báo trước. Cằm được nắm chặt khẽ ngẩng lên cao. Dần dần, đôi môi được tách ra, dầu lưỡi bắt đầu xâm nhập vào. Nó xảy ra rất nhanh nhưng tiếp theo sau đó lại nhiều đợt giống hệt đó chiếm hữu lấy môi của cô. Bằng cách nào đấy, hương vị này cô mới gặp nó cách đây không lâu, mới cách đây vài tiếng trước nhưng cô không cách nào nhớ lại.
Lồng ngực có ai đó đang thúc đẩy, liên tục không ngừng. Hai cách làm này dường như giúp cho việc hô hấp của cô dễ dàng hơn, nên Rena cũng không có ý định chống cự.
Họng cô bắt đầu trào lên, ói ra một hụm nước, quy trình đó mới kết thúc. Đôi mắt bắt đầu mở ra, cả người bắt đầu chống dậy, thấy Ryvan đang ngồi dối diện mình, ánh mắt có một tia an tâm khi đang nhìn cô.
Dần dầm tâm trí mới tỉnh táo lại :" Tôi chưa chết sao?"
Anh bắt đầu đứng dậy, lúc này mới để ý rằng quần áo anh cũng ướt sũng giống hệt cô, phải cởi hẳn ra để vắt :" Còn sớm lắm."
Khó nhọc đứng dậy, ngó nghiêng xung quanh, bề mặt một cái hang nối thông ra với phần biển. Cuộc đời cô may mắn được anh cứu, lại tìm được lối thoát ngay giữa biển lớn. Cái mạng này quả thực còn dài.
Rena bỗng nhiên cười, Ryvan thấy biểu hiện lạ của cô, hỏi :" Sao cô lại cười?"
" Không có gì, vài chuyện nhỏ thôi." Rena nói khó hiểu, chốc lại hướng đôi mắt cảm kích về phía anh :" Cảm ơn anh, vì đã giữ đúng lời nói."
" Lời nói?"
" Anh bảo nếu anh sống, tôi sẽ sống. Vậy nên thấy được anh đứng trước mặt thế này, tôi cảm thấy đây không phải là giả nữa."
Ryvan lặng thinh, ngoảnh mặt giũ nốt chiếc áo còn thấm nước, vắt lên vai. Sau đó hướng người đi sâu vào trong hang.
Rena vội chạy theo anh, miệng còn chưa ngừng cười. Đi sâu vào bên trong, càng ngày càng tối nhưng bọn cô bắt buộc phải vào. Phía bên ngoài biển chưa hề ngừng gợn sóng, không mau chóng tìm đường thoát khỏi đây, tổ chức M sẽ nhanh chóng bắt được.
Cô cứ men theo tiếng chân của Ryvan chỉ cảm nhận được anh đang ở rất gần.
Nói đến anh, cô sự nhớ đến một chuyện. Cái "trải nghiệm" ban nãy giống như hô hấp nhân tạo vậy thì người thực hiện quá trình đó chẳng phải là...Toàn thân Rena trở nên cứng đờ ra, ngừng di chuyển.
" Sao vậy?" Ryvan không nghe được tiếng bước chân của cô nữa bỗng chốc dừng lại.
Trong bóng tối, mặt Rena đỏ bừng, áp hai tay lên mặt còn thấy nóng. Không thể tưởng tượng nổi, người như anh lại đi hô hấp nhân tạo. Biết làm thế để cứu sống cô nhưng vấn đề này cô không nghĩ anh lại là người thực hiện, còn đối với nạn nhân là mình.
" Cô thấy không khỏe?" Ryvan hỏi lại.
" Không, không