Rena lao vào đó theo hướng chỉ của máy định vị. So với tất cả những gì bản thân đã chịu đựng thì cơn mưa này không nhằm nhò gì. Dưới lớp sương mù, hàng cây lần lượt hiện ra, phải cực kì nhạy bén mới có thể tránh được hết.
Chạy băng qua được tầm ba mươi phút, lập tức đôi chân này giống như vấp phải gì đó.
Đôi mắt mở căng ra hết cỡ, đây chẳng phải cánh tay của người sao. Cánh tay còn dấu hiệu của máu chưa đông trải dài hết phía đoạn đường phía trước. Cái cô thực sốc nhất chính là màu áo còn vương lại trên cánh tay bị đứt lìa cùng với kiểu cách thiết kế chẳng phải đến từ quân đội.
Cô bỗng dưng thấy lo lắng sợ hãi về việc mình chạy lên phía trước sẽ phải đối mặt với tình cảnh gì.
Từ ngày cha mất, cô đã nỗ lực để vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân. Mấy tuần sau đó kết quả đã được cải thiện rõ rệt. Chỉ là nếu đây là thi thể của đồng đội cô, liệu cô có thể giữ được bình tĩnh.
Cơn mưa xối xả gột rửa đi mùi màu,còn dấu vết thì vẫn lưu đậm trên nền đất.
Não bộ cô chạy hết công suất cố tìm ra vấn đề xảy ra với người ở đây.
Mắt vừa phải ngó nghiêng xung quanh, lắng nghe mọi âm thanh để phòng ngừa quân địch có thể tiến tới. Rena khẽ gọi :" Có ai ở đây còn sống không?"
Không một ai trả lời.
" Tôi là thượng tướng của quân đội đến để ứng cứu." Rena cảm thấy hành vi này hết đỗi nực cười, như vừa châm lửa để đốt luôn thân thể. Khác nào có khi báo danh cho quân địch rằng đã có quân tiếp viện nhưng cô chỉ muốn tìm kiếm hi vọng rằng có ai đó sống sót, để có thể báo cho cô rằng chuyện gì đang diễn ra.
Cuối cùng cũng đã có tiếng thều thào xen lẫn kích thích thính giác Rena. Lần mò khó khăn lắm mới thấy một người đang nằm trên nền đất, máu thấm từ đầu chảy xuống mặt. Đôi chân thì bị dập nát bùn nhùn, đôi tay thì đứt lìa, máu thì không ngừng chảy. Rena vội đến nâng đầu người đó dậy:" Ở đây rốt cuộc đã có chuyện gì diễn ra?"
" Chạy...."
" Cái gì?" Rena không thể nghe rõ được lơi vị quân nhân đó truyền tải. Ghé sát tay vào mới nhấn mạnh được từng chữ.
" Chúng...ta...bị....lừa....Chạy...đi." Người đó ngay lập tức tắt thở.
Rena hoàng hồn lại. Chạy phi một mạch vào cơn mưa, quay trở lại con đường cũ, bật máy định vị dò xét vị trí của đồng đội. Cô rất bất an, cảm giác bất an ngày một lớn mạnh hơn. Cơn mưa ngày một dày trút lên cơ thể Rena bỗng thấy rát hết toàn thân. Một dấu hiệu thúc giục cô phải chạy nhanh hơn nữa trước khi quá muộn. Đôi mắt vì lo lắng cứ cắm đầu vào chạy về phía trước mặc kệ tất cả mọi thứ.
Cô liên lạc lại cho mọi người:" Lan Nhi, Lăng Mạch, mọi người có ai còn ở đó không?" Đáp lại Rena vẫn chỉ có tiếng tút tút chờ đợi.
Đầu cô vẫn có gắng duy trì sự tỉnh táo để tập trung suy nghĩ. Vậy ngay từ đầu đã không có tin tức nào truyền đến quân đội hoàn toàn do bọn tổ chức M gây nên truyền đến bằng cách giết hết nhóm truyền tin mạo danh để dụ bọn cô đến đây. Lí do thích hợp nhất để giải thích cho hiện tượng cô vừa nhìn thấy.
Tình cảnh này rất giống với lúc cha cô bị tổ chức M giết chết, cô đã đến muộn. Thầm mong rằng hãy cho cô đến kịp, hãy cho cô tin tức rằng tất cả bọn họ đều ổn. Rena nghiến chặt rằng thầm chửi thề lẽ ra không nên để họ ở đấy lại một mình, lẽ ra cô không nên tự ý đưa ra quyết định.
Chạy đến vùng trời lúc đó, tia sét trên trời giáng xuống xuyên qua cả cây cạnh đó đổ rạp xuống, xuyên cả tâm trí Rena. Đôi mắt mở căng dõi về hình ảnh mở hồ của bạn bè đang cười chờ đón mình quay trở về tan vào trong mây khói mờ ảo của sương mù. Âm thanh im bặt hẳn lại, tiếng mưa đã ngưng, tiếng bước chân đã ngừng.
Tại chính giữa bãi chiến trường, thân ảnh cao ráo mặc quân phục đen đeo quân hàm quân đội. Cả thân thể tắm máu tươi rùng rợn vướng đầy nỗi ám ảnh man rợ. Đôi mắt được cho thiên về địa ngục đó ngày càng vấn sát khí của huyết người. Trên tay đang nắm lấy đầu của một người.
Hơi thở nặng nề tuôn ra nhạt dần vào cơn mưa ào ạt. Cảm tượng xung quanh như bị bao vây bởi nhiều loài quỷ bóng tối nắm giữ linh hồn chôn chân ở vùng đất này, làm thế nào cũng không nhúc nhích được lên phía trước.
Bóng người đó vứt thân xác xuống, chạy vụt vào trong màn đêm tiến đến gần chiếc phi cơ màu đen bay lên vùng trời u tối. Lúc này, thanh quản như đã bị ai cắt đứt, cô không thể thốt ra được bất cứ lời nào hết. Thả toàn bộ súng và dao trên người, lướt thân thể bị gò bó lại tiến về phía trước.
Bầu không khí nặng nề đau thương dần bao trùm lấy cơ thể Rena. Bước chân chỉ chậm rãi để tìm kiếm một bóng hình còn sống sót. Cô đã đối diện với nỗi sợ kinh