Ryvan hôn rất nhiệt tình, giày vò đôi môi mềm mại của Rena, làm cô không thể thở nổi. Đến khi buông ra, cô còn phải dựa vào cơ thể anh để đứng vững. Sức tấn công của người đàn ông trước mắt như một con báo hừng hực nhìn cô như một con mồi nhỏ không thể nào kháng cự lại.
" Trở thành người phụ nữ của anh." Một câu thật ngắn ngủi vào tai Rena còn vang vọng đến mấy lần. Tác dụng phụ của rượu lại làm cho cô choáng váng đầu óc hơn.
Đây là điều cô rất muốn nghe từ rất lâu rồi khi cô còn là thiếu nữ mười tám tuổi chìm trong ảo mộng mơ màng về một mối tình đẹp đẽ. Ai cũng phải có lúc trưởng thành, và qua sự trưởng thành cô đã phải đối mặt với rất nhiều đau thương nên đối với cô tình yêu đẹp gần như đã bị dập tắt đi bởi bóng tối của sự thật.
" Tôi xin lỗi." Rena dựa theo tâm trí lúc đầu còn sót lại để trả lời câu hỏi của anh. Trong tiềm thức lúc đầu, cô đã có câu trả lời cho mình rồi.
Anh siết chặt vòng eo cô hơn, nâng cằm cô lên để cô phải đối diện với anh. Hiển nhiên anh rất không hài lòng với câu nói của cô:" Đây là câu trả lời của em?"
Rena cắn răng, bối rối không thôi. Đó có phải là điều cô thật sự mong muốn. Cô đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần, còn bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào như cả thế giới nội tâm của anh đều bị vạch trần.
" Sau những chuyện đã xảy ra, tôi không đủ can đảm để sẵn sàng cho một cuộc tình mới."
" Anh không đủ xứng với em ?" Vòng xoáy không đáy ánh lên tia nguy hiểm chăm chăm vào Rena.
Rena lắc đầu, mỉm cười vài tiếng. Men rượu càng làm cho cô rối bời hơn, giây phút này trở đi, những gì cô nói ra, bản thân đã không còn trong dự liệu lúc đầu nữa:" Không, anh rất hoàn hảo, chỉ là sau tất cả tôi nhận ra chúng ta không hợp thôi."
Lại đến cái lí do không hợp, Ryvan lúc này siết mạnh cằm cô hơn, gằn mạnh từng chữ:" Gây ra lỗi, rồi phủi mông làm như không có chuyện gì, em cho rằng anh dễ dãi đến thế à?"
Ánh mắt anh rất đáng sợ, đến cả khi say rồi cơ thể Rena như có một luồng khí rét lạnh đi ra đi vào rối loạn, thổi tung đi cái nóng rực của rượu đang đốt cháy cổ họng của cô.
Tỉnh táo lại, cô là ai chứ? Cô là Rena Vanlock, người phụ nữ dù có sóng gió vùi dập, vẫn cây ngay không sợ chết đứng đó sao. Chẳng phải mỗi ngày đối diện với Ryvan, cô đều tự tin để chống lại anh sao?
Rena vênh mặt lên, kiêu ngạo đối chất với anh:" Tôi không thấy mình sai chỗ nào."
Các khớp xương tay anh nắm phía dưới, tiếng xương răng rắc cầm cập như va đập vào nhau gây nên một dư chấn không nhỏ trong lòng Rena. Ryvan bỗng nhiên nở một nụ cười trên gương mặt điển trai một đời không đổi sắc đó. Có phải cô thấy anh cười rồi không? Thế nhưng nụ cười này đối với cô chẳng khác gì quỷ cả, sống lưng cô trở nên lạnh toát.
" Muốn trốn? Quá muộn, cả đời này, em chỉ có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi."
" Anh không thể nào ép buộc tôi. Anh đừng quên, tôi là...."
" Hậu duệ phượng hoàng?" Ryvan vuốt ve gương mặt đỏ rẫy có phần đang kiên cường chống lại anh, một câu nói bá đạo khám sâu vào đáy lòng Rena, khiến cô không thể đấu khẩu được nữa:" Tôi đã nói rồi, chức danh đó đối với tôi không là gì cả. Rena Vanlock, em có dám cược hiện tại tôi có thể ngay lập tức đóng băng em, vĩnh viễn dập tắt ngọn lửa của em không?"
Người đàn ông này không hề nói đùa, hiện tại cô vẫn có thể cảm nhận được luồng thần lực ghê ghớm tỏa ra xung quanh anh. Nhân lúc còn đang sững lại vì lời đe dọa của anh, đôi môi anh đào lại bị chiếm hữu lần nữa. Cô giãy dụa, miệng không tự chủ phát ra mấy lời ám muộn :" Um....um...khô...ng"
Lời rên rỉ của anh càng kích thích cho mỗi lưỡi của anh càn quét mọi thứ bên trong của cô. Đôi môi của cô như cám dỗ trí mạng đối với bản năng đàn ông của anh, làm anh muốn cắn nuốt nó, làm nó hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của mình.
Anh hơi buông cô ra, có phần lưu luyến, nhìn đôi