" OMG, thật đấy chứ?" Tô Mộng đang ăn muốn bánh ngọt, suýt nữa bị sặc lên đến tận mũi, nhìn chằm chằm vào cô bạn trước mặt.
Rena bịt hai lỗ tai lại, để cho cơn khủng hoảng âm thanh trôi qua. Sau ngày hôm đấy, cô đã xin nghỉ phép ở quân đội để quay lại với công việc thường nhật của mình. Khi lòng rối loạn nhất, không khỏi phủ nhận cô sẽ tìm đến một chuyên gia có lĩnh vực cao hơn mình để đưa ra lời giải đáp. Sau khi kể hết mọi chuyện xảy ra hôm đấy, thì hiện tại là thế này đây.
Tô Mộng cảm thấy không thể ăn nổi miếng bánh ngọt nữa, thúc giục Rena nói nhanh nhanh: “ Hay lắm, giấu chị em đến tận bây giờ, thành thật khai báo, hai người đã tiến đến đâu rồi?”
" Đã nói được câu nào đâu." Rena thở hắt lấy một hồi, tầm mắt lơ đễnh nhìn ra phía ngoài đường để phân tán âu lo.
Tô Mộng giơ tay đỡ trán, thầm than dài than ngắn:" Giờ định như nào?
Nếu cô biết cô làm gì thì cần gì phải ngồi đây trong tâm trạng rối bời này. Ánh mắt Rena không khỏi mông lung, từ lúc nào tia ảm đạm ngày một nhiều:" Thật ra tớ khá sợ. Ba năm đối với tớ là một vết thương đã để lại quá nhiều vết sẹo. Không gì có thể đảm bảo tớ và anh ấy sẽ nắm tay hạnh phúc với nhau đi hết cuộc đời."
Cả cuộc đời Rena này đã xác định không thể chứa chấp thêm bất kì người đàn ông này khác. Nếu đã nhận định là ai, cô chỉ muốn ích kỉ lưu giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất. Tương lai càng làm cô sợ hãi hơn bao giờ hết.
Tô Mộng sao có thể không hiểu được nỗi lo của Rena. Tính ra là ai trong trường hợp đấy cũng cảm thấy não lòng. Tô Mộng đặt lên vai lên Rena, khuyên nhủ chân thành:" Vấn đề này thật ra tớ nghĩ cách tốt nhất để cậu giải quyết, chính là thẳng thắn nói chuyện với anh ấy. Nỗi ám ảnh của hai người chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết. Sau khi nghe xong, cậu sẽ có được câu trả lời mình muốn."
Rena hơi ngẩn người đi rồi sau hàng lông mi dày lá liễu, cô đặt tay lên Tô Mộng:" Bạn tốt có khác."
Tô Mộng cười hì hì, sau đó cao hứng quyết định ăn chơi nhậu nhè suốt mấy ngày. Công việc ném sang một bên. Rena cũng hùa theo.
Trở về quân đội, ai cũng thấy thượng tướng khác hẳn. Hình như cười nhiều hơn thì phải. Đến Lí Minh Triệt còn cảm nhận cả một lớp hào quang tỏa sáng xung quanh cô. Đặc biệt nhất, thấy đại tướng đi qua, cô còn cười chào một tiếng.
Lí Minh Triệt phải nháy nháy mắt mấy lần. Có cái gì đó sai sai, nhất định là sai rồi. Liếc liếc sang đại tướng, thấy ngài cũng có phản ứng đối với hành động bất chợt này của Rena, hẳn cũng sốc không ít đi. Tình trạng này lẽ ra hai người bọn họ đã hóa giải hiểu nhầm rồi.
Ryvan dõi theo bóng lưng của Rena dần xa lại. Có phải lâu lắm rồi, anh mới thấy cô cười rạng rỡ như thế. Lòng ai đấy dần trở nên xáo động, trong giây phút đó, anh như bị chính người phụ nữ này thu hút.
Tối hôm đấy.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đi ra. Cô cười nhạt một tiếng với anh, tay giơ hai chai rượu lên, chủ động mời:" Có muốn uống với tôi không?"
Anh rẽ người để Rena đi vào. Cô chỉ mặc một bộ áo ngủ màu trắng. Tầm váy vừa đủ che mất bắp đùi thon dài của cô, trắng nõn đi qua tà váy khẽ bay lên lay động giống như một thiên sứ. Trên gò má trắng kia đã sớm hiện hai tia đỏ ửng lên, đi qua còn có mùi rượu thoang thoảng.
" Em đã uống bao nhiêu?"
Rena lười biếng dựa vào khung bàn làm việc của anh đặt rượu xuống, láng máng nhớ:" Chắc khoảng hai.”
Ryvan nhíu mày với hơi rượu men theo cơ thể của Rena. Tửu lượng rõ ràng không tốt cứ đâm đầu vào đi uống. Cô làm thế khiến anh có thể không lo sao?
Cả ngày hôm này, cô cố ra vẻ mình là người có một tâm trạng tốt nhất để có thêm dũng khí bắt đầu một luồng khí mới. Đến tối rồi, cô mới thấy can đảm của cô như bay đi đâu mất. Nên cách tốt nhất chính là tìm đến rượu.
Anh cầm một chai rượu của cô, lấy hai cái cốc, thì chỉ nhìn thấy cô đã bật nắp chai kia một lúc nào, tu một hơi, anh đặt xuống, hùa theo uống một hụm nhỏ, tầm mắt thì dán lên dáng