Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Đến khoảng vài phút sau, Hạ Nhan bước ra ngoài với diện mạo mới mẻ hơn. Tóc tai bù xù được chải lại gọn gàng, xõa đến ngang lưng tôn lên vẻ quý phái, thanh tao. Cô mặc một chiếc váy trắng xoè với phần phía dưới là sọc đen,đi giày cao gót chừng khoảng năm phân ôm khít lấy cổ chân. Đôi môi nhỏ xinh được tô thêm một màu son hồng đào dịu nhẹ.
Tô Mộng tấm tắc, gật đầu thỏa mãn :" Ổn rồi, mắt thẩm mỹ của tớ còn rất khá."
" Tớ chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của cậu."
" Ngày nào, cậu đều vận đồ thế này, đảm bảo có người đổ rạp cho coi." Tô Mộng tính toán đến tương lai xa, còn ngắm nghía tưởng tượng.
Hạ Nhan cười, lắc đầu : " Dành thời gian cho trang điểm thì lấy đâu ra thời gian soạn nhạc, cậu cũng biết, âm nhạc là thứ quan trọng nhất với tớ."
" Ai cũng có suy nghĩ giống vậy, chắc thế giới này đổ nát mất." Coi trọng sự nghiệp lên đến độ đỉnh cao hơn cả thời gian nghỉ ngơi cá nhân,
" Đi thôi." Tô Mộng chạy nhanh đến khoác tay Hạ Nhan đi lên với tâm trạng hưng phấn. Miệng còn chưa ngừng cười, nghĩ đến khoảnh khắc mình sẽ tự do thoải mái tối hôm nay." Hôm nay xả stress, đừng nói đến công việc nữa.
" Ừm, biết rồi." Hạ Nhan gật đầu, gạt tất cả mọi suy nghĩ :" Anh ấy chắc cũng chờ khá lâu, chúng ta nên nhanh chân đỡ trễ giờ.
Nhắc đến người đấy, Tô Mộng còn thản nhiên hơn đáp : " Kệ, để anh ta đợi tí có sao đâu, bình thường đều thích làm mấy chuyện này lắm mà."
Hạ Nhan cứ nghĩ rằng Tô Mộng ghét người đó. Nhưng về sau mới nhận ra rằng đó chỉ là một hình thức trêu đùa thường ngày với quan hệ bạn bè.
Khi ra khỏi được cánh cửa dinh thự. Lẩn khuất trong bóng tối, có vài tia sáng từ những cột đèn phát ra đủ chiếu đến một nơi. Dưới ánh đèn màu vàng, có một chiếc xe đỏ chót đỗ lại . Bên cạnh còn có người đang đứng dựa vào chiếc xe. Mái tóc màu vàng dài đến vai ôm trọn lấy khuôn mặt anh tuấn phản chiếu cái ánh sáng nhạt nhòa từ cột đèn. Cả người comple đen, áo sơn mi trắng càng làm tôn thêm vóc dáng hoàn mĩ của một người con trai đẹp.
Anh quay mặt lại, nở nụ cười từ từ tiến lại gần. Anh ta cất giọng :" Được ngắm nhìn hai vị tiểu thư xinh đẹp trong tối nay thật sự là vinh hạnh của tôi."
Tô Mộng ngắt lời : " Anh không cần phải khen đâu, chúng tôi biết mình thế nào, sao anh không để dành lời nói ngon ngọt đấy cho cô nào đi."
" Người đẹp thì có quyền được khen, đấy là mong ước của mọi cô gái không phải sao. Em thấy anh nói có đúng không, Hạ Nhan."
Người con trai trước mặt nói chuyện với Tô Mộng và Hạ Nhan chính là một idol, người hát những ca khúc Hạ Nhan sáng tác .
Lâm Lục Trí là mẫu hình lí tưởng của các cô gái ngày nay. Anh ta cũng học cùng trường đại học T. Kể cả trong trường Lâm Lục Trí cũng rất nổi và hay có thói quen hay tán tỉnh phụ nữ . Không hiểu tại sao kể từ khi gặp Hạ Nhan anh ta ngưng lại, chỉ tập trung vào mỗi cô ấy.
Tô Mộng cũng hiểu tại sao anh ta có thể tán gái dễ dàng như vậy. Cả ngoại hình lẫn lời nói của Lâm Lục Trí cũng rất ngọt. Cô thừa biết nên sao bị mắc bẫy cho được. Trò này của anh ta quá quen.
Hạ Nhan thúc giục: " Chúng ta nên đi thôi."
Đường đến địa điểm đó khá gần. Vài cây sẽ tới.
Cảnh đêm trong thành phố bị cản trở bởi nhiều thứ khiến cô khó nhìn rõ cảnh vật liền nói với Lâm Lục Trí : " Anh có thể mở phần mái ra không ?"
Lâm Lục Trí liền mở ngay mái xe. Phần trên bị hạ xuống , ngay phút chốc một chiếc xe thông thường đã hóa thành một cái mui trần kiểu cách sang trọng. Lái xe buổi tối, khiến gió phần phật , khẽ thổi tung mái tóc màu nâu khẽ lướt qua mặt cô, tạo cảm giác hơi ngứa nhưng đem đến sự thích thú kì lạ.
Dòng người tấp nập đi trên con đường trải dài lũ lượt