Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Vẻ mặt khó coi của cô được hiện lên rõ qua cử chỉ, mắt thì di chuyển hết chỗ này đến chỗ nọ tìm đồ. Lâm Lục Trí ngồi bên cạnh khẽ cười, sau đó gọi phục vụ. Một tiếng gọi đã có một anh chàng mặc chiếc áo sơ mi trắng nhìn có vẻ được coi có phong cách lịch sự nhất ở đây tiến tới, nở nụ cười thân thiện : " Anh chị muốn uống gì ạ ?"
Lâm Lục Trí nói ra nhu cầu của mình rồi hướng tay ra phía Hạ Nhan : " Cho tôi một ly cocktail puszta và cho quý cô bên cạnh một ly nước hoa quả."
Nhân viên phục vụ nhận ngay yêu cầu, tiến vào trong chuẩn bị. Hạ Nhan có phần hơi ngại vì lời nói của Lâm Lục Trí. Cô nói : " Tôi có thể không uống gì cũng được, chứ đến đây gọi nước hoa quả trong quán bar hình như không được hay cho lắm."
" Nếu thật sự như em nghĩ, thì anh cũng không rủ em đến đây làm gì. Người ta có thứ đồ uống phù hợp ách sẽ có trường hợp tương tự."
Nghe cũng có lí, Hạ Nhan mới bắt đầu an tâm hơn. Ít nhất cô sẽ không trở thành người đầu tiên đến quán bar uống nước hoa quả. Lâm Lục Trí chạm vào vai hạ Nhan đang ngẩn người ra nói:" Không thích thì chúng ta có thể về sớm, đâu cần phải ép buộc."
Hạ Nhan lắc đầu: " Không sao, lâu lâu trải nghiệm cái mới cũng vui."
Buổi vui chơi hôm nay có thể miễn cưỡng gọi là thành công một nửa. Còn giai đoạn về sau thì anh chưa chắc lắm. Tuy nhiên được ngồi ngắm cô ấy trong cái bộ dáng này suốt tối đối với anh cũng không quá tệ. Gương mặt được phủ một lớp phấn nhẹ dưới ánh đèn rực rỡ muôn màu có một chút gì đó cuốn hút , khiến người ta ngắm mãi không thôi. Cô hôm nay thật sự rất đẹp.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên , phá tan bầu không khí. Lôi chiếc điện thoại ra dứt khoát rồi anh quay sang nói với Hạ Nhan : "Anh đi ra ngoài này gọi điện thoại chút". Anh rời khỏi chỗ ngồi, để lại cô ngồi một mình.
Đợi một lúc sau, đồ uống được đưa ra, Hạ Nhan cũng chỉ cầm chứ không uống. Dõi mắt hướng ra xa nhìn về phía đám đông đang nhảy, cô thấy Tô mộng đang cuồng nhiệt hết mình nhảy nhót.
Lâu lắm rồi cô mới thấy Tô Mộng biểu lộ ra vẻ mặt thích thú vậy. Vì bạn bè chịu đựng tí cũng đáng, cũng may chưa bị bắt ra sàn nhảy. Loay hoay cái ống hút trên tay, bỗng chốc lại uống một hụm, nhâm nhi mãi chưa hết. Có ly nước bầu bạn để có một tâm trạng tốt hơn, đặc biệt nó lại còn ngon nữa thì còn gì bằng.
Từ nãy đến giờ mãi dõi ra phía đông, Hạ Nhan đã quên mất rằng từ lúc nào bên cạnh mình đã có một người ngồi ngay sát, lại còn ngồi ngay chỗ Lâm Lục Trí ngồi nữa. Cách ăn mặc rồi kiểu tóc đúng dạng ăn chơi của con trai ngày nay, thường thì không phải dạng tốt đẹp.
Ánh mắt anh ta cứ dán chặt vào cô mãi, toàn thân cô ngứa ngáy như có sâu bò trên người. Hạ Nhan coi anh ta như vô hình, ánh mắt cứ hướng thẳng về phía trước. Cô nghĩ rằng chỉ cần phớt lờ đi một hồi người ta sẽ bỏ đi nhưng hành động cô làm càng làm hắn tiến sát lại.
Một hồi lâu, anh ta mới lên tiếng nói giọng ngon ngọt dụ dỗ : " Cô em đến quán bar một mình không có ai bầu bạn, chi bằng đến đây chơi với anh đi."
Hạ Nhan thờ ơ, giọng nói bộc lộ rõ sự chán ghét : "Tôi nghĩ anh nhầm đối tượng rồi, tôi có đi cùng với bạn. Chỗ anh đang ngồi là của người khác, xin hãy nhường lại."
Cố gắng nói chuyện một cách lịch sự nhất có thể mang tính chất xua đuổi để đảm bảo không bị bắt bẻ. Nói chuyện với loại người thế này, cô đã phải vô cùng kiềm chế.
Người đàn ông đã nhận ra được sự từ chối của Hạ Nhan nhưng càng cố chấp anh ta lại càng muốn chinh phục cho bằng được. Hiếm khi có được " hàng ngon" thế này, phải biết hưởng thụ mới đúng chứ. Hắn ta dò hỏi lại : " Người đó là ai, bạn trai em sao ?"
Hạ Nhan đáp trả với ngữ khí đan xen chút bực bội cố gắng đè nén xuống : "Đến quán bar tất nhiên phải đi cùng bạn trai, nên hãy mong anh đi tìm người khác đi."
Trong quán bar, từ nãy đến giờ có nước hoa quả nên đã giúp cô có tâm tình tốt hơn. Cốc nước hết, tiếng nhạc to hơn còn chưa kể còn có tên này cứ lì mãi, lòng cô bức bối vô cùng.
Tiện tay, vớ lấy cocktail của Lâm Lục Trí uống cạn một hơi, quên mất đó là đồ cô không nên uống. Một người tửu lượng kém thì chắc chắn sẽ say. Chưa đầy vài phút sau đó, mắt cô bắt đầu mờ dần, trước mặt bóng hình nhảy nhót liên tục lắm lúc bay bổng lắm lúc lại lặng thinh. Âm thanh thì rè đi trông thấy, có khi chỉ còn văng vẳng bên tai một đoạn đứt quãng.
Khuôn mặt trắng nõn giờ đây đỏ ửng lên, vài sợi tóc khẽ xõa trên gương mặt, mới thật kiều diễm làm