Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Anh mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ nhàng kéo đi ra khỏi rừng đến một chỗ bãi cỏ xanh mướt. Cơn gió hiu hiu lạnh thổi qua lấy động những cây cỏ rậm rạp nhìn như đang nhảy múa. Có vẻ nơi đây khá là vắng, cũng không có dấu hiệu con người từng thi công. Hiện tại có vẻ như đây là chỗ an toàn nhất cho cô và anh .
Mắt cô lắm lúc liếc nhìn sang, nhìn kĩ người bên cạnh. Anh khoác một bộ y phục màu xanh đậm với trước áo chàng dài màu đen. Vẻ ngoài kết hợp đúng là không chê vào đâu được. Anh nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt sáng ẩn chứa biết bao nhiêu điều cô không biết.
Cô mở lời trước : " Anh sống dưới hình hài của một con người, làm việc như người bình thường, một chức vụ cấp sao trong cảnh sát, sao ngay từ đầu anh không nói cho em biết sự thật? Anh có biết em phải chờ đợi trong bao lâu không ?"
Leon biết cô đang cảm thấy uất ức. Vì anh không đến tìm cô sớm hơn, vì không nói cho cô thân phận. Anh lên tiếng, mắt hướng về phía bầu trời xa cao kia :" Hoàn cảnh bắt buộc. Anh chưa dám mạo hiểm khi chưa xác định chính xác. Bản thân em cũng che dấu sức mạnh của mình nên để có thể cảm nhận được rất khó khăn."
Cô gật đầu, dõi theo câu chuyện của anh. Giờ đây cô chỉ là người đặt câu hỏi, còn anh là người kể. Anh biết nhiều chuyện hơn và sẽ giải đáp mọi thắc mắc của cô. Leon nói tiếp : " Cái đêm hôm em say rượu. Anh đã phát giác ra được một chút ít. Khi vào trong thì rõ nét hơn nhưng anh lại phát hiện trên hai người , em và cái cô bạn đứng cạnh em hôm đó."
" Ý anh là Tô Mộng, cô ấy làm sao có được sức mạnh của em. "
" Không phải là có, nó giống như bị rò rì, tiếp xúc lâu sẽ dần dần ngấm vào."
Hạ Nhan nghĩ kĩ điều anh nói. Một chút bất cẩn đã ngay lập tức khiến cho sức mạnh bị phóng ra mạnh đến như vậy. Chứng tỏ khả năng kìm hãm nó lại của cô đang yếu dần đi.
Leon kể tiếp: " Nên anh đã cố gắng để tiếp cận hai người. Tìm hiểu xem. Ngày hôm đấy, anh cho cô bạn đó đọc cái quyển sách về Vacrina xem có nhận ra được điều gì. Kết quả cô ấy chỉ coi đó như là một câu chuyện bình thường về một truyền thuyết nên anh hướng mục tiêu sang em. Quả nhiên không ngoài dự đoán."
Mọi chuyện đúng là phức tạp. Vậy ngay từ đầu, anh lấy ra đủ mấy cái lí do đó từ việc giặt áo cho đến kết bạn chỉ để tìm hiểu mọi chuyện khiến cô chạy ngược xuôi. Lúc đó cô bực muốn chết chỉ muốn đánh anh cho hả giận .
Hạ Nhan nói chậm lại gằn ra từng chữ, ám chỉ :" Nghĩ ra đủ chiêu, anh cũng tốn hơi quá nhỉ, bắt em làm cái này cái nọ. Nếu em không phải em gái anh, chắc bỏ rơi từ lâu đúng không?"
Anh thanh minh: " Kể cả không là em gái, anh vẫn muốn kết bạn. Đằng nào tìm được một cô gái thú vị, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn."
Lời nói anh phát ra toàn lấy lí do để phản biện lại. Anh của hồi xưa cũng hay như thế. Chưa hoàn toàn thay đổi. Kết thúc chuyện này rồi đến chuyện khác, anh hỏi thăm cô: " Mười mấy năm qua không gặp, có vẻ em vẫn như vậy nhỉ?"
Hạ Nhan lắc đầu : " Không, thời gian qua em đã thay đổi rất nhiều, có một số chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian chúng ta chia cắt."
" Có vẻ thế, đứng nhìn em xử lí đám lưu manh trong ngõ, cũng biết dã man. Vốn còn định giúp em."
" Cái bóng hình màu đen đó là anh?"
" Tối hôm đấy cũng đã theo em suốt cả quãng, chỉ chưa muốn lộ diện."
Hạ Nhan thoáng chút bực dọc uổng công cô suy tính xem là ai có mưu đồ gì muốn theo dõi cô, làm bản thân lo đủ đường.
Quay trở lại chủ đề chính, Hạ Nhan hỏi anh: " Còn anh thì thế nào? Tất cả có diễn ra thuận lợi không ?"
Leon quay mắt về phía cô:" Ngoài việc phải cân bằng lối sống giữa một tên trộm và một vị cảnh sát trưởng ra thì đại khái cũng khá bình thường,